nàng ta dám bắt nạt nàng!
Chu nương tử nhìn sang Lý Chiêu Nghi, hy vọng Lý Chiêu Nghi có thể
cầu xin cho nàng ta. Ngờ đâu Lý Chiêu Nghi còn không thèm nhìn nàng ta
một cái. Chu nương tử ủy khuất lui xuống trở về cung suy nghĩ lỗi lầm.
Trước khi đi vừa vặn đi ngang qua bàn Tự Cẩm thì lườm nàng một cái.
Tự Cẩm cảm thấy thật không thể nói lý, người này có bệnh!
Hoàng hậu giận chó đánh mèo cũng không phải là không có lý do. Nếu
lúc biết Tiền tài tử gặp chuyện, Chu nương tử chỉ cần lặng lẽ báo lên, hoàng
hậu sẽ tự biết phái người an bài thỏa đáng, bảo đảm không để chuyện bất
ngờ xảy ra làm kinh hãi mọi người. Nhưng Chu nương tử kêu lên như vậy
làm mọi người hoảng sợ, khiến cho yến hội của hoàng hậu bị ảnh hưởng
mất vui. Đã mất bao nhiêu công sức để chuẩn bị mà lại xảy ra chuyện mất
hứng như thế, ai cũng không thấy hài lòng được.
Tự Cẩm vẫn cúi thấp đầu. May mà chỗ nàng ngồi ngay cửa, không ai chú
ý đến nàng, trong lòng lại nghĩ tới mặt của Tiền tài tử, do không cẩn thận
hay là có ẩn tình khác đây?
Hình như có dấu hiệu dị ứng, nhưng vì sao lại hại một người không có
địa vì gì như Tiền tài tử chứ?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Tự Cẩm càng không dám coi thường, vốn đã
không thấy ngon miệng nên sau đó nàng không ăn thêm miếng nào nữa.
Đang suy nghĩ thì thái y vừa bắt mạch ngoài hậu điện trở về phục mệnh,
báo một cái tin cực tốt.
Tiền tài tử có thai!
Trong đại điện yên tĩnh một cách kỳ dị, lát sau hoàng hậu phục hồi tinh
thần đầu tiên, tươi cười nói: "Đây thật là chuyện vui, là chuyện rất vui. Thái