HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 276

giường, bên tai toàn là tiếng Tiêu Kỳ trách mắng răn dạy.

"Quá mức tham ăn mê uống, xem sau này nàng còn dám ăn thế không.

May mà nàng còn biết sai mà sửa, lần này nhớ kỹ chưa?"

Tự Cẩm hai đời lần đầu tiên bị người khác mắng mỏ như thế. Nhưng

nhìn mặt Tiêu Kỳ đang tức giận chỉ dám rụt cổ lại, thở cũng không dám. Vẻ
mặt thành thật nghe răn dạy, ra vẻ đệ tử ngoan ngoãn trong lòng lại khóc
không thành tiếng. Nàng cũng chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi, chỉ cần làm
ấm bụng thì sẽ đỡ, có cần trách móc nặng nề như vậy không chứ?

Nhưng nàng cũng không dám cãi. Nếu nàng dám phản kháng thì ngoài

kia tính mạng của Vân Thường và Trần Đức An e là khó giữ được. Dựa
theo lý luận của Tiêu Kỳ, nàng ham mê ăn uống, tự mình không quản được
thì bổn phận làm nô tài phải biết khuyên bảo, khuyên không được sẽ phải
lấy chết mà can gián, đó mới là bổn phận nô tài.

Nàng dám nói cho Tiêu Kỳ biết, nàng đuổi bọn họ ra ngoài để ăn vụng

sao?

Tự Cẩm vươn một ngón tay, túm lấy tay áo Tiêu Kỳ, nhẹ nhàng đong

đưa, không biết xấu hổ cầu xin tha thứ, "Thần thiếp không dám nữa."

Tiêu Kỳ đang đầy lửa giận nhưng đối diện với ánh mắt ngập nước xin tha

mạng của Tự Cẩm lại không mắng thêm nổi, chỉ hung hăng hừ một tiếng.

"Thật sự thần thiếp không dám nữa. Hoàng thượng đừng tức giận. Người

tức giận, bụng thần thiếp lại đau."

Tiêu Kỳ: ...

Sao hắn lại gặp một phi tần lưu manh vô lại thế này chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.