HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 350

"Nàng còn chưa cập kê, chắc là chưa có tên chữ."

"Khuê trung nữ nhi đến tuổi cập kê thường do trưởng bối trong nhà hoặc

ân sư lấy tên chữ cho. Thần thiếp mười ba tuổi đã tiến cung, được bệ hạ
không ghét bỏ cho hầu hạ phụng dưỡng bên cạnh. Chắc người nhà chưa có
cơ hội đặt tên chữ cho thần thiếp." Tự Cẩm nói đến đây đôi mắt đẹp long
lanh nhìn Tiêu Kỳ chăm chú, kéo tay áo hắn khẽ đung đưa, "Bệ hạ thưởng
cho thần thiếp ân huệ này đi."

Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn vào mắt Tự Cẩm, chậm rãi nói: "Trẫm nghĩ để phụ

thân nàng lấy tên chữ cho nàng đưa vào cung."

Tự Cẩm tỏ vẻ nhất định không chịu, "Dân gian có tục ngữ, lấy chồng

theo chồng, gả cho chó thì theo chó, gả con khỉ phải đi khắp núi. Đã nhập
cung thì thần thiếp liền là người của hoàng thượng, chuyện thế này này
phải do Hoàng thượng hao tâm tổn trí mới đúng chứ, sao lại lười biếng đẩy
cho người nhà thiếp?"

Tiêu Kỳ lập tức cười, "Nàng lại quen thói ỷ lại nói hỗn rồi."

Tự Cẩm che miệng cười, tỏ vẻ đắc ý vô cùng.

"Tính cách nàng thiên chân hồn nhiên, gặp chuyện lại có vài phần kiên

cường, cũng khá thông tuệ, nhưng trong thâm cung..." Tiêu Kỳ dừng một
chút không nói gì thêm, ngón tay thon dài cứng cáp khẽ lướt qua lông mày
như vẽ của Tự Cẩm, "Nàng cầu xin trẫm ban thưởng tên chữ, trẫm chỉ
mong nàng bình an như ý, một đời an vui, vậy gọi tên là Ngôn Thanh đi.
Để sau này nhắc nhở nàng cẩn trọng hơn trong lời nói, việc làm. Khi trẫm
không ở cạnh nàng thì có chuyện gì nàng cũng không được xúc động, nói
chuyện phải suy nghĩ cẩn trọng, lưu lại cho mình ba phần đường sống."

Lần này Tự Cẩm thật sự rõ ràng sửng sốt. Giọng nói Tiêu Kỳ nhu hòa

nhẹ nhàng từ tốn, đang nhìn mình với ánh mắt trong suốt sáng ngời, ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.