không đẹp lắm kia đang bị Tiêu Kỳ cầm trong tay ngắm nghía, trên mặt liền
hiện lên sự xấu hổ.
Nàng muốn lấy lại hà bao nhưng không biết làm sao, thân hình cao hạn
chế, nhìn hà bao bị Tiêu Kỳ giơ cao chỉ đành nói: "Thần thiếp luyện tập
thêu trước thôi, cái này không đẹp, lần sau sẽ thêu một cái thật đẹp cho
hoàng thượng."
"Mặc dù thêu không đẹp nhưng cũng là tâm ý của nàng, là tự tay nàng
thêu từng đường kim mũi chỉ, trẫm, không chê."
Tự Cẩm toàn thân cứng đờ, trên mặt ngày càng đỏ hơn, biết rõ Tiêu Kỳ
chủ động hạ bậc thang cho mình, nàng cũng vội vàng thuận theo, giả bộ
ngốc nghếch cười thật tươi, "Thần thiếp còn muốn may cho Hoàng thượng
một bộ y phục cơ. Áo ngoài thì tay nghề này của thần thiếp không dám làm
nên thiếp sẽ may cho người một bộ quần áo bên trong. Thiếp đang theo
người học may vá đấy."
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn vẻ kể công của Tự Cẩm, thật sự người da mặt dày
không biết xấu hổ, có bậc thang liền bò lên ngay.
"Vậy bao giờ nàng may xong cho trẫm đây?"
"... Thần thiếp sẽ cố gắng làm nhanh hơn." Đột nhiên nàng có cảm giác
lại tự đào cái hố to chôn mình rồi, Tự Cẩm u buồn.
"Trẫm sẽ chờ."
Tự Cẩm: ...
Tự Cẩm không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ chỉ có may
quần áo cho xong. Từ sau hôm Tiêu Kỳ biết rõ nàng đang may y phục cho
hắn, mỗi khi gặp nàng một lần liền hỏi một lần, nàng thật sự không dám
lười biếng, chỉ có thể ngày ngày đẩy nhanh tốc độ. Quần áo bên trong so