Có thể thấy rõ, người đàn ông này không thích người bên cạnh đùa giỡn
tâm cơ. Nếu không đụng chạm tới ranh giới cuối cùng, hắn cũng dễ dàng
tha thứ vài phân. Cho nên trước mặt người thông minh mà ngươi còn tính
toán, bày mưu đặt kế. Đây không phải tự đào hầm chôn mình sao?
Tự Cẩm biết rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là bình an trưởng
thành, lấy lòng hoàng đế. Chỉ cần hắn lâu lâu nhớ tới mình thì hoàng hậu
cũng được, quý phi cũng thế, không ai dám công khai làm khó mình. Dù
sao các nàng cũng phải lấy cảm tình của hoàng đế.
Lúc ngươi cần phải sống thì người tự tôn, ngông cuồng là muốn chết
chăng?
Mệnh không có thì nói được gì.
Ăn trưa đặt ở Di Cùng Hiên. Chỗ này khá rộng, đồ ăn bày biện rất hấp
dẫn, nàng nhìn mà hai mắt tỏa sáng. Khác được sao. Phần lệ Thái nữ không
cao, dù bây giờ đã chuyển cung, nô tài bên Ngự thiện phòng không dám cắt
xén đồ ăn quá đáng nhưng so với hoàng đế thì một trời một vực.
Trong lòng Tiêu Kỳ còn nghĩ tới chuyện khi nãy, ước chừng cơm nước
xong chắc Tự Cẩm sẽ khóc lóc kể lể với hắn. Kết quả cơm nước xong, nàng
vẫn không hề nhắc gì. Nhìn nàng ăn một bụng tròn căng, mặt mũi đầy thỏa
mãn, hắn liền im lặng không còn gì để nói.
Kỳ thực Tự Cẩm cũng muốn kể ủy khuất với hoàng đế, nhưng nói thì
được gì đây?
Hoàng đế sẽ khiển trách hoàng hậu sao? Đương nhiên là không. Hoàng
hậu nương nương có lòng tốt, tội nghiệp nàng chỉ có vài bộ quần áo do
người nhà mang tới, cố ý ban thưởng vải may đồ là nương nương thiện tâm
từ bi. Ngươi dựa vào gì mà khiển trách người ta chứ?