Tự Cẩm nhìn tay Tề Vinh Hoa chỉ chỉ bụng, trong lòng nàng liền hiểu
ngay, "Việc như vậy mình có muốn cũng vô dụng, phải xem duyên phận.
Huống chi, tuổi muội còn nhỏ, cũng hơi sợ." Vạn nhất nếu khó sinh thì phải
làm sao?
"Đã cập kê thì không sợ, tuổi cập kê này phần lớn các nữ nhân đều lập
gia đình. Qua năm liền sinh con, muội sợ gì chứ." Nói đến đây dừng một
chút, nghiêng người tới trước hạ giọng nói khẽ với Tự Cẩm: "Năm tới lại
tuyển tú, nếu muội không có chuẩn bị sớm, chờ đến khi người mới tiến
cung thì chẳng có bao nhiêu cơ hội đâu. Ta nhận được tin tức, lai lịch gia
thế của đợt tú nữ này không hề đơn giản, muội cũng phải có sự chuẩn bị
mới được."
Tự Cẩm biết rõ Tề Vinh Hoa mười phần thành ý thật tình nói với nàng
như vậy, vội vàng cảm tạ, "Cảm tạ tỷ tỷ nhắc nhở muội, chỉ là tuyển tú là
quốc gia đại sự, muội sao có thể xen vào. Muội cũng muốn sinh con, mặc
dù trong lòng sợ hãi nhưng không phải không muốn. Có điều chuyện này
muội có sốt ruột cũng vô dụng." Để sau này phải tính toán lại ngày thụ thai,
xem ra chuyện này cũng không thể kéo dài thêm nữa.
Tề Vinh Hoa thở dài, "Cũng đúng, trong hậu cung cũng chỉ có Tiền tài tử
và Quý phi có tin vui, kết quả một người còn không giữ được. Trẻ con
trong cung quá ít, cơ hội này quả là khó được."
Nói đến đây Tự Cẩm cũng ngẩn ra. Đúng vậy, con cái của Tiêu Kỳ hình
như rất hiếm hoi, chẳng lẽ là hắn có bệnh gì không tiện nói ra? Tuy hắn
cũng không vào hậu cung nhiều nhưng cũng không thể nói như vậy. Hoàng
hậu gả cho hắn nhiều năm như thế, lại có nhiều tần phi như vậy, dù chưa
sủng hạnh nhiều nhưng may mắn cũng không ít. Hắn cũng sủng ái vài phi
tần nhưng quả thực trẻ con xuất hiện quá ít.
Như vậy xác suất trúng mục tiêu cũng quá thấp nhỉ.