"Đúng là mất mặt quá, là ai nói mình là tỷ muội cùng tông tộc với Hi
Dung Hoa của Di Cùng hiên, nói cái gì tỷ muội tình thâm. Chà chà, cũng
dám có mặt mũi nói thế cơ." Sở Trừng Lam chính là không ưa Tô Nhị, mấy
ngày nay hai người cãi nhau ầm ĩ. Cho nên lúc ấy Sở Trừng Lam cố ý nói
lớn, cách cửa sổ cũng truyền ra ngoài.
Tô Nhị đỏ mặt lên, nàng ta cũng thật sự không nghĩ tới Tô Tự Cẩm lại
lạnh lùng như thế, một chút tình cảm cũng không để cho, giẫm đạp nàng ta
xuống đất không chút nào thương tiếc. Nàng ta là cô nương con vợ cả dòng
chính, ở nhà luôn được tôn quý đã quen, trong phút chốc bị như vậy không
thể nào chấp nhận được. Đã vậy còn nghe Sở Trừng Lam mỉa mai, lập tức
cả giận nói: "Cô nói bậy bạ gì thế? Miệng nói bậy không, một chút phong
thái tiểu thư khuê các cũng không có."
"Người như cô cũng không biết xấu hổ mà nói đến phong thái tiểu thư
khuê các?" Sở Trừng Lam trợn mắt, "Cũng không biết là ai tối qua còn lý
sự đâu?"
Thấy mình chọc phải tổ ong vò vẽ, Tô Nhị lập tức nói lại: "Cũng không
biết ai ngáy rung cả trời đất, làm không ai ngủ được ngon lành."
"Cô nói bậy!"
"Cô mới nói bậy!"
Hai người lại cãi vã, người bên ngoài không ai vào khuyên can. Hai
người này tính cách kiêu căng ngạo mạn, một người sau lưng có Hoàng
hậu, một người có Quý phi che chở. Ngay từ đầu còn khuyên hai ba câu,
nhưng đã phí sức lại còn không được cám ơn, người ở chỗ này ai mà không
là bảo bối trong nhà, ai chịu bọn họ tức giận chứ?
Cãi nhau ầm ĩ nửa ngày cũng không có người vào khuyên một câu,
ngược lại khiến cho Triển cô cô lại phạt hai người sao chép cung quy.