HOÀNG HẬU VÔ ĐỨC - Trang 392

Hai người giục ngựa kế châu ngoài thành trên thảo nguyên chạy như điên.
Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy bên tai là phần phật tiếng gió, trong ngực là mềm
mại thân thể, trước mắt là mênh mông vùng quê, chóp mũi là mùa xuân vạn
vật nảy mầm thanh khí tức hòa với Diệp Trăn Trăn mái tóc nhàn nhạt mùi
thơm. Hắn vừa lòng thỏa mãn ôm Diệp Trăn Trăn, một tay giục ngựa, dần
dần càng chạy càng xa.

Cũng không biết chạy bao lâu, hai người dừng một chỗ gò núi hạ. Trên gò
núi mọc lên không ít cây cối, một cái tinh tế dòng suối nhỏ uốn lượn chảy
xuống, leng keng thùng thùng vui mừng hát, chạy qua hai người bên chân.
Kỷ Vô Cữu ngồi trên mặt đất, Diệp Trăn Trăn gối lên hắn bắp đùi nằm
ngửa, chân trái chi lên, đùi phải đáp trái trên đùi, nhếch lên hai chân bắt
chéo. Trong miệng nàng ngậm cọng cỏ lá, cà lơ phất phơ quả thực như cái
quân du côn; mở to hai mắt nhìn xem Khung Lư giống như trời xanh lam,
cũng không biết nghĩ cái gì.

Kỷ Vô Cữu một tay ôm Diệp Trăn Trăn cởi ra nón an toàn, một tay nhẹ nhẹ
xoa nàng đầu, híp mắt phóng con mắt trông về phía xa.

"Hoàng Thượng, ta cảm thấy được nơi này so với hoàng cung tốt." Diệp
Trăn Trăn đột nhiên nói ra.

"Ra ngoài cửa, liền không nên gọi ta hoàng thượng."

"A, Ngô."

Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn xem nàng, khẽ mỉm cười, "Tiếng kêu 'Tướng công'
đi."

Diệp Trăn Trăn nháy hai cái con mắt, ngoan ngoãn mở miệng, "Tướng
công."

"Ừ." Kỷ Vô Cữu cười nhẹ đáp, hắn nâng Diệp Trăn Trăn, để sát vào bắt
được nàng môi anh đào, lúc nhẹ lúc nặng hôn, ôn nhu giống như quất vào
mặt mà qua tháng hai gió xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.