Ba angày sau, Diệu Đảm im hơi lặng tiếng sanh non, Diệu Chính Bạch
bày tỏ đợi tin đồn đi qua tự sẽ đưa nữ nhi tạ tội đến La gia.
Chuyện này giữ bí mật vô cùng tốt, người ngoài không thể nào biết,
La Trường Khanh lại bày tỏ thái độ khác thường, sẽ cho Diệu Đảm một
danh phận, điều này làm cho Diệu gia thụ sủng nhược kinh! Càng làm cho
Triêu Mặc kinh ngạc không thôi, La Trường Khanh uống lộn thuốc, theo
hành vi của hắn phải là giam lỏng Diệu Đảm ở La phủ, sau đó mặc kệ tự
sanh tự diệt.
Thần Quang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, La Trường Khanh đối với
mình cũng có mấy phần chân tình, hôm đó cúng bái thần linh xong từ biệt,
hắn cũng không có hứa hẹn mình cái gì, lại dùng hành động thực tế chứng
minh, Diệu Đảm sẽ không trở thành chánh phi.
“Đây có phải ngươi giở trò quỷ?” Triêu Mặc đã lâu không gặp hung
hăng đẩy cửa ra.
“Điện hạ chớ oan uổng nô tì, chuyện lớn như vậy, nô tì cả điện hạ
cũng khuyên không được, còn có thể khuyên người nào?”
Quả thật bị nàng làm tức giận điên rồi, Triêu Mặc cũng là không lựa
lời nói, “Mặc dù ta không có chứng cớ, chỉ là ngươi tốt nhất đừng giở trò
với ta, có tin ta lập tức ban ngươi cho hắn hay không, bảo đảm hắn vui lòng
lấy Diệu Đảm tới trao đổi! Chơi giày rách của mình nhất định thú vị hơn
của người khác.”
“...” Thần Quang hờ hững.
Hắn quả thật cũng chỉ nói lẫy, cuối cùng không có đưa nàng đi. Thần
Quang cũng không dám làm tiếp rõ ràng, chỉ có thể tiếp tục cẩn thận. Cuối
cùng người thiếu kiên nhẫn chính là Triêu Mặc, Diệu Đảm dù sao cũng là
tình đầu của hắn, khiến hắn trơ mắt nhìn nàng chôn vùi ở La phủ cả đời là
không thể nào. Lại nghĩ đến mình năm lần bảy lượt dùng lời nói đả thương