HOÀNG QUYỀN - Trang 311

Đại Liêu mấy năm nay không ngừng phá rối biên cương, khiến Thiên

Thịnh đế rất đau đầu. Thu Thượng Kỳ từ hồi qua lại với “Quốc sĩ” Ngụy
tiên sinh bỗng thông minh lên rất nhiều, hiến kế ràng Đại Liêu nằm về phía
Đông Bắc của Thiên Thịnh, đất đai cằn cỗi con người dữ dằn tài nguyên
khan hiếm, cho nên mới xảy ra chuyện giành giật cướp bóc. Chi bằng hãy
mở một “chợ buôn ngựa” ở biên cảnh, trao đổi ngựa Liêu với đồ sắt lúa gạo
vải vóc trong nước, có thể bảo đảm một cõi bình an.

Thiên Thịnh đế tiếp nhận kế sách, nào ngờ sự tình lại phát triển theo

hướng bất lợi. Đại Liêu không tuân quy tắc, bán toàn ngựa gầy, lại ép phải
trả giá cao, thậm chí còn “sớm buôn tối cướp”, ban sáng bán một đám ngựa
gầy, đến tối lại đi cướp về.

Thiên Thịnh đế nổi giận, Ngự sử trong triều thừa cơ hội buộc tội, Thu

Thượng Kỳ sứt đầu mẻ trán.

Phượng Tri Vi ngồi trong tiểu đình nhà mình, phóng mắt nhìn sang

mái ngói cong cong bên Thu phủ, mỉm cười uống trà, nhủ thầm mình nên
lựa lúc nào và lấy thân phận gì để đi bái phỏng Thu phủ một lần nhỉ?

Chợt có tiểu tư dẫn theo một nội thị bước vào phủ, người này thần

thần bí bí, vào phủ hồi lâu, Phượng Tri Vi cũng thần thần bí bí tiễn người ra
khỏi cửa.

Rồi nàng đứng sau cửa trầm tư – Thiều Ninh tìm mình, có việc gì thế?

Nàng chợt nhớ ra dạo này mình lo chuyển nhà, nên đã quên béng đi

vấn đề mình đã hỏi Cố Nam Y ngày ấy, vội vàng đi hỏi lại.

“Hôm ấy huynh đã nói huynh là ai nhỉ? Huynh nói hết câu cho tôi

nghe có được không?”

“Hả.” Cố thiếu gia đang kẹp hồ đào, dạo gần đây y mê cái món này,

nghe nàng hỏi vậy thì thong thả đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.