lên bắt tay người đàn ông, anh phát hiện ra một người nữa có đôi tay gần
như giống hệt anh. Roger trở nên vui sướng vì anh nghĩ mình đã tìm được
ai đó giống anh nhưng già dặn hơn, người có thể làm thầy của anh. Nhưng
sau khi nói chuyện với người lạ này trong một vài phút, anh nhận ra mình
đã lầm. Roger giải thích:
Thay vào đó, tôi nhìn thấy một con người với sự cay nghiệt, thái độ bi
quan, trút tất cả sự thất bại và chán nản lên thân thể của anh ta.
Chẳng bao lâu tôi nhận ra rằng cuộc sống và quan điểm của chúng tôi
quá khác biệt… Anh ta chưa bao giờ giữ được việc làm lâu dài và tin chắc
điều này là do “sự phân biệt đối xử” – chứ không phải vì anh ta thường
xuyên đến muộn, hay nghỉ làm và thiếu trách nhiệm trong công việc. Quan
điểm của anh ta là, “Cuộc đời mang nợ tôi” và cuộc đời không chấp nhận
anh. Anh ta từng giận dữ với tôi vì tôi không chia sẻ với nỗi tuyệt vọng đó.
Chúng tôi giữ liên lạc trong một vài năm, cho đến khi một ý nghĩ lóe lên
trong tôi: dù một phép màu nào đó bất ngờ mang tới cho anh ta một cơ thể
hoàn hảo thì sự khổ sở và những thất bại của anh ta cũng không thay đổi.
Anh ta sẽ vẫn dậm chân tại chỗ trong cuộc đời mình.
Người đàn ông đó đã chấp nhận để thất bại xâm chiếm từ bên trong,
trong khi Roger đã làm chủ được nghệ thuật tiến lên từ thất bại.
… THÌ BẠN CŨNG CÓ THỂ
Có thể nghịch cảnh trong cuộc đời bạn không đến mức khó khăn như
Roger Crawford. Và đó là lý do vì sao câu chuyện của anh ấy tạo nhiều
động lực đến như vậy. Roger luôn nghĩ rằng: “Những khiếm khuyết chỉ có
thể biến ta thành tàn tật nếu ta cho phép chúng làm như thế. Điều này
không chỉ đúng với những người khuyết tật mà còn đúng với cảm xúc và trí
thông minh của con người. Tôi tin rằng những giới hạn thực sự và lâu dài
được hình thành từ trong suy nghĩ, không phải từ cơ thể của chúng ta.” Nói
cách khác, dù điều gì xảy ra, thất bại vẫn là một vấn đề đến từ bên trong.