HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 158

Phương Trúc cùng Lưu Nam bước ra khỏi quán "Thung lũng chiều".
- Tôi không ngờ cô lại thích chơi cái trò chơi điện tử này. Đó là trò chơi của
trẻ con cơ mà?
Phương Trúc cười nói.
- Vâng, khi tôi còn nhỏ, tôi chơi cừ hơn, được tổng số điểm đến bảy mươi
ngàn. Còn bây giờ tôi chỉ đạt được có mười hai ngàn điểm.
Lưu Nam có vẻ không tin.
- Bảy mươi ngàn. Làm gì có chuyện đó? Cô bị ảnh hưởng bởi nghề nghiệp
rồi. Ký giả lúc nào cũng hay thổi phồng. Thổi cho lớn chuyện, phải không?
Phương Trúc chỉ cười, không đáp.
Họ tiếp tục bước tới trước. Bấy giờ là lúc hoàng hôn. Mặt trời đỏ và to
đang lặn xuống chân trời. Những tia nắng cuối cùng trong ngày thật rực rỡ,
thật đẹp. Nó đang nhuộm hồng cả chân trời, nó đang tỏa sáng hào quang.
Phương Trúc chợt đứng lại, nói với Lưu Nam.
- Thôi anh về đi. Bây giờ tôi muốn được đi một mình thôi. Tôi thích cái
cảm giác đó.
Nói xong Phương Trúc bỏ đi. Lưu Nam đứng lại. Chàng biết tánh của
Phương Trúc. Bây giờ mà có lẽo đẽo theo, chỉ làm Phương Trúc bực mình.
Chàng hiểu người con gái này, một tổng hợp của mâu thuẫn. Sau khi hòa
lẫn trong đám đông là Phương Trúc bao giờ cũng vậy. Phương Trúc thích
được một mình. Phương Trúc như cánh nhạn cô đơn.
Lưu Nam, đứng đấy nhìn theo, nhìn mãi.
Phương Trúc đi về phía mặt trời lặn. Cái thân hình thon thả của nàng như
tắm trong nắng chiều đỏ cam. Phương Trúc thế đấy. Đầu nghiêng nghiêng.
Những bước chân độc hành gõ đều trên phố. Có một bản nhạc nào đấy,
vang vang đâu đây.
Hỏi áng mây chiều
Mi đến đây, rồi lại về đâu
Hỏi áng mây chiều
Mi đã chứng kiến
Bao cuộc tình tan hợp
Hỏi áng mây chiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.