HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 58

đến đây. Anh lại đến đây săn đuổi tôi. Sao vậy? Sao lại làm khổ tôi thế?
Tha cho tôi đi mà. Tôi đã nói rồi. Tôi biết mình nông nổi, hành động sai
lầm. Tôi không muốn gặp anh nữa. Thế tại sao anh còn đến? Cảm ơn anh
đã cho tôi biết thế nào là nhục, thế nào là dại dột, là làm trò cười. Vậy mà
sao bây giờ anh còn...
Phương Trúc nói không được nữa. Nàng như nghẹn lời. Nàng cảm thấy
hoàn toàn xấu hổ, tuyệt vọng. Nàng úp mặt xuống bàn khóc nấc. Tiếng
khóc của Phương Trúc hình như làm cho Phi Hoàn không kềm được tình
cảm của mình nữa. Chàng bỗng đứng lên cởi áo ngoài khoác lên người
Phương Trúc. Phương Trúc giật mình, kéo chiếc áo ném xuống đất.
- Tôi không cần ai thương hại. Không cần gì hết, đừng chạm đến người tôi.
Anh đi đi, anh phải để cho tôi còn một chút tự trọng chứ?
Phi Hoàn bàng hoàng. Sao vậy? Ta đã làm gì để Phương Trúc tự ái như
vậy? Hoàn cúi xuống nhặt áo lên, khoác lại cho Phương Trúc.
- Phương Trúc say rồi, tôi đưa cô ra ngoài được chứ?
Phương Trúc úp mặt xuống bàn nói:
- Không, đừng đụng đến tôi. Tôi không muốn trông thấy mặt ông nữa, ông
về đi...
Phương Trúc nói, nhưng giọng yếu dần. Nàng đã thật sự thấy choáng, thấy
buồn nôn. Trong đầu như có hàng ngàn tiếng nổ. Bầy ong đã xuất hiện,
chúng đang tấn công. Vợ chồng Quán Quân đã bước qua, họ đã thấy hết
mọi thứ.
Hiểu Phượng nhìn Phi Hoàn rồi nhìn Phương Trúc.
- Cô ấy say rồi, Phi Hoàn ạ. Tôi thấy anh nên đưa cô ta ra ngoài, tìm một
nơi nào đó để cô ấy nghỉ ngơi một chút mới được.
Phi Hoàn bối rối, suy nghĩ một chút rồi bế Phương Trúc lên. Mặc cho
những cái nhìn tò mò trong quán. Phi Hoàn nói với Quán Quân.
- Phiền anh tính tiền rồi phụ tôi đưa cô ấy về nhà.
Hiểu Phượng có vẻ không an tâm.
- Đưa cô ấy về trong trạng thái thế này có nên không? Để tính toán lại đã
anh Phi Hoàn ạ.
Phi Hoàn bế hỏng người Phương Trúc lên, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.