HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 78

muốn nói một sự thật. Em biết không, anh là con người đầy mặc cảm. Cái
quá khứ bê bối của anh đã nhuộm bẩn cả con người. Anh trở thành một loại
đàn ông không đứng đắn, thay vợ như thay áo. Một thứ "playboy". Trong
khi em, một cô gái mới lớn, trinh khiết, thánh thiện như thiên thần. Anh
hoàn toàn không có tư cách để theo đuổi, để xứng đáng với em. Thành thử
ra anh không dám nghĩ tới chuyện đó. Sau đó, ta gặp nhau lần thứ hai ở
quán cà phê "Thung lũng chiều". Hôm ấy em rất hồn nhiên, vui vẻ. Em vừa
chơi trò chơi điện tử, vừa nói nhiều câu làm anh phải suy nghĩ... Ờ, Phương
Trúc. Quả thật anh đã không có tán tỉnh hay đeo đuổi em, cái đó là vì anh
không dám. Cái thánh thiện của em làm anh mặc cảm. Cái hồn nhiên của
em làm anh thấy mình hèn kém đi. Anh không tán tỉnh, nhưng anh đã mến
mộ. Mến mộ một cách điên cuồng. Cái mến mộ của một con chiên nhìn lên
đấng tối cao. Phương Trúc có nhớ không? Có một hôm chúng ta cùng đi
xem phim. Nhưng trong suốt buổi chiếu phim đó, anh hoàn toàn yên lặng.
Anh không dám nói gì cả. Đến lúc phim vãn, anh đưa em về nhà. Anh cũng
không dám nhìn em. Anh sợ anh bị em lôi cuốn, rồi lại có chuyện không
hay xảy ra. Anh giấu kín cái quá khứ tình yêu của mình vì anh coi đó như
một sai lầm dơ bẩn, đáng xấu hổ. Cái hôm em mang bản nhạc "Hỏi áng
Mây Chiều" đến, em nói là phải gọi dây nói đến mười hai lần... Ồ, Phương
Trúc, em đã từng nói với anh, em là một cô gái bảo thủ, dễ xúc động, dễ
mắc cỡ. Vậy mà cái gì đã làm cho em can đảm đến độ gọi dây nói tìm anh
những mười hai lần? Cái gì chứ?
Phương Trúc xấu hổ nhìn Hoàn. Cái thái độ của chàng hoàn toàn nhiệt tình,
xúc động, say đắm.
- Để anh tiết lộ cho em biết. Cái đó là cái gì nghe. Đấy là tình yêu. Tình yêu
của anh. Bởi vì dù anh có ngụy trang mình thế nào, có trốn tránh, sợ hãi thế
nào anh vẫn không dấu được bản chất mình. Anh vẫn để em nhìn xuyên
suốt. Em biết là anh yêu em... Dù lý trí không nói, nhưng tiềm thức, tình
cảm cũng nói cho em biết như vậy. Đúng, vì em là một cô gái có tình cảm
nhạy bén, tỉ mỉ. Anh hoàn toàn không dấu giếm được gì trước mặt em. Em
hiểu anh, hiểu cả cái mặc cảm tự ti của anh. Vì vậy, em đã tự động đến.
Phải không, phải không? Em nói đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.