hai mươi hai
MAN CITY - NHỮNG NHÀ VÔ ĐỊCH
K
hi về đến nhà, Cathy nói, “Đây là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của em.
Em không thể chịu đựng được chuyện này thêm nữa.” Đó là buổi chiều ngày Chủ
nhật 13-5-2012, một kỷ niệm buồn. Với những khán giả trung lập, đó là một kết
thúc kịch tính nhất trong lịch sử cuộc đua giành danh hiệu Premier League.
Nhưng đối với chúng tôi thì đó là một nỗi đau, khi MU đã gần như đánh rơi vị trí
dẫn đầu rất vững vàng của mình trước đó. Chúng tôi đã không giữ được nguyên
tắc của Manchester United - không bao giờ từ bỏ vị trí dẫn đầu. Nhưng hôm đó
Manchester City đã trở thành những nhà vô địch mới của nước Anh.
Tôi cảm thấy mỏi mệt, nhưng đồng thời cũng nhận được sự đau khổ của vợ
tôi. “Cathy,” tôi bắt đầu, “chúng ta có một cuộc sống tuyệt vời, và chúng ta đã có
những giai đoạn thành công rực rỡ.”
“Em biết,” Cathy nói, “nhưng em sẽ không ra ngoài nữa. Có quá nhiều
người hâm mộ Man City ở thành phố này.”
Đôi lúc bạn quên mất rằng sự thất bại có thể ảnh hưởng lên gia đình bạn
nhiều hơn chính bản thân bạn. Ba đứa con của tôi đã dần quen với những chu kỳ
chiến thắng và thất bại đan xen nhau của MU. Những đứa cháu của tôi thì còn
quá nhỏ để hiểu được điều đó. Lần này mọi thứ hẳn nhiên tồi tệ hơn vì Man City
là những người ăn mừng chiến thắng trước chúng tôi, và vì chúng tôi đã gần như
có được chức vô địch trong tay nhưng lại ném nó đi. Trong tất cả những thất bại
mà tôi đã phải chịu đựng, không thất bại nào có thể tệ hơn việc mất chức vô địch
về tay City.
Tôi đã đối đầu với 14 đời huấn luyện viên của Man City từ năm 1986, bắt
đầu là Jimmy Frizzell. Cuối cùng một huấn luyện viên trưởng của đối thủ cùng
thành phố cũng đánh bại được tôi ở ngay thời điểm kết thúc cuộc đua. Một năm
sau, Roberto Mancini trở thành huấn luyện viên trưởng thứ 14 của City thua cuộc
và phải nghỉ việc trước khi tôi về hưu. Roberto ra đi sau thất bại tại trận chung
kết cúp FA trước Wigan Athletic vào tháng 5-2013. Lúc đó chúng tôi đã lại là