Và đó là khi mà người nói, người thương tôi lắm, hỏi tôi có thương
người không, kèm theo cái nắm tay siết nhẹ, và cái ôm ấm nồng, nhưng hai
ba hôm sau vẫn có thể đường hoàng mà nắm tay, mà ấp ôm một kẻ khác,
tôi tận mât nhìn, nhưng chẳng thể nào mở miệng trách than.
Giữa Sài Gòn này, tôi có một người dưng xa lạ như thế.
Suốt một đời, tôi thương họ nhiều hơn một chữ Thương.
Suốt một đời, chỉ dám mong họ mãi thương tôi đủ bằng một chữ
Thương.