đều tan biến cả. Cứ thế nhắm mắt đưa mình vào hết nỗi đau này tới nỗi đau
khác. Khắp cõi lòng ràng chồng chéo lúc nào không hay.
Mùa mưa năm đó, tôi đã yêu người nhiều đến như vậy. Yêu đến dốc
hết tin tưởng, lu mờ lý trí.
Thế nên hôm người nói người cũng yêu, liền vội vàng tin ngay, không
chút nghi ngờ. Lao theo hạnh phúc và mơ mộng, thể hiện hết tất cả những
gì sâu kín nhất của mình. Để rồi sau này mới biết, ta yêu một người nhiều
rất nhiều, chấp nhận hết những thứ thuộc về họ, không có nghĩa là họ cũng
sẽ như vậy. Chưa chắc người ta đã thật sự yêu, cũng chưa chắc người ta sẽ
yêu dài lâu.
Ngoài gia đình ta ra, còn lại, đừng vội dốc lòng tin tưởng và quá đặt
niềm hi vọng vào ai. Chẳng ai đủ nhiều yêu thương và đủ nhiều cảm thông
dành cho một người xa lạ. Tốt nhất, yêu thế nào thì yêu, hãy giữ lại một
chút thế giới dành riêng cho mình, không ai có thể chạm vào.
Để người không ra đi. Hay dù cho người có đi, bản thân cũng không
đến nỗi không còn lại gì. Và mùa mưa năm đó, người đã đi. Tôi thật sự
chẳng còn lại gì. Cho người rất nhiều, để rồi mất cũng bởi tất cả những gì
mình đã cho.
Ngày người đi, trời cũng đổ mưa. Tôi cố gắng kiên cường không hết
lực đưa tay níu giữ. Bởi bản thân biết có giữ cũng không giữ được. Nào
ngờ đâu đó là một quyết định sai lầm. Để rồi sau đó người đi, mỗi ngày một
mình ở lại, trong lòng đều đổ những cơn mưa.
Phải trải qua rất lâu mới có thể vượt qua được. Mới có thể hoàn toàn
vui vẻ, mới có thể lần nữa cần đến tình yêu. Bởi từng đau đến nỗi, nghĩ sau
này sẽ không dám yêu ai nữa. Từng yêu người đến nỗi, nghĩ nếu chẳng là
người, thì cũng không muốn là ai nữa. Thế mà rồi tất cả cũng qua. Chỉ là
không ngờ, có một buổi tối, tôi nằm thao thức một mình, những cơn mưa