HÔN NHÂN GIẤY - Trang 390

trọng hít hít ngửi ngửi cái nơi mà vốn là lãnh thổ của mình, chỉ hận
một nỗi là không được như loài chó, tè ra một bãi để đánh dấu phạm
vi của mình mà thôi. Bây giờ lãnh thổ của Cố Tiểu Ảnh đã bị người
khác dẫm đạp làm lung tung tới mức không phân biệt được nữa rồi,
còn Cố Tiểu Ảnh thì đang không biết đây có còn là nhà mình nữa
không, hay chỉ còn là một đống lộn xộn.

C Tiểu Ảnh rất muốn khóc mà nước mắt không chảyra nổi.

Nghĩ tới đây thì chẳng thể nào viết tiếp được nữa. Cô dứt khoát

mang theo quần áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm một lát rồi hối hả
mặc quần áo ngủ vào, xách đồ lót thay để giặt mang ra ngoài. Đi qua
phòng khách cô bắt gặp ánh nhìn của Quản Đồng, anh “a” lên một
tiếng nhưng Cố Tiểu Ả không thèm đếm xỉa gì, mà lườm cho một
cái. Thực ra Quản Đồng cũng đâu có tội tình gì, tại Cố Tiểu Ảnh tự
dưng lại đi ngủ sớm thế này khiến Quản Đồng khó tránh khỏi có
chút ngạc nhiên. Anh lại càng có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy Cố Tiểu
Ảnh tắm xong mà mặc quần áo trên người?

Thế mới thấy, điểm lợi lớn nhất của việc không có người lạ trong

nhà, chính là được thoải mái không phải mặc gì trên người, Cố Tiểu
Ảnh chán nản rút ra kết.

Tối hôm đó là trăng thanh gió lồng lộng thổi, quả là hợpvới lòng

người!

Câu này nói thì là: Vợ chẳng bằng vợ lẽ, vợ lẽ chẳng bằng nhân

tình, nhân tình chẳng bằng nhân tình mới!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.