Sau khi nhìn theo bóng dáng Hứa An Ca rời đi và biến mất, cô cố
gắng bình tĩnh đóng cửa lại, quay người nhìn về phía Tần Hàm Dịch, nói
khẳng định: “Là Hạ Lam đã làm mọi chuyện.”
Hứa An Ca đến thật đúng lúc, thật trùng hợp, người được lợi duy nhất
chỉ có Hạ Lam.
“Cô nói linh tinh cái gì thế?” Tần Hàm Dịch vung tay Diệp Dĩ Muội
ra, lạnh lùng nói.
“Là tôi nói linh tinh sao?” Diệp Dĩ Muội cười lạnh lùng: “Anh dám
nói anh không hề nghĩ như vậy không?”
Khi Hứa An Ca xuất hiện, phản ứng của anh rõ ràng như vậy đủ để
chứng minh sự lo lắng căng thẳng của anh.
“Diệp Dĩ Muội, không có chứng cứ thì đừng có vội định tội cho người
khác như thế.” Tần Hàm Dịch kìm nén sự bực dọc trong lòng, ngữ khí có
vẻ nhẹ nhàng hơn, anh muốn nói lý với cô.
Thế nhưng đã tới lúc này rồi, nói lý rõ ràng là không còn tác dụng gì
nữa.
“Được, vậy thì tôi đi báo cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra.” Diệp Dĩ
Muội nói rồi liền kéo cửa ra, đến cơ thể đang mặc gì dường như cũng quên
mất rồi.
“Cô không thể đi.” Tần Hàm Dịch vội vàng nắm lấy cánh tay cô, ngăn
lại hành động của cô.
“Tại sao tôi lại không thể đi, nếu như anh đã tin là cô ấy vô tội, tại sao
không thể giao cho cảnh sát đi điều tra?” Diệp Dĩ Muội vô cùng thất vọng
nhìn người đàn ông trước mặt, sự tin tưởng có được lúc trước vào giờ phút
này đã hoàn toàn sụp đổ rồi.