“Diệp Dĩ Muội, vú Trần bà ấy......” Tần Hàm Dịch muốn giải thích,
nhưng không biết giải thích thế nào mới phải, lập tức bỏ ý định đó đi: “Mau
ăn đi, chúng ta sớm đi thăm bà nội chút, buổi chiều tôi còn đến công ty.”
“Ồ!” Diệp Dĩ Muội trả lời khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn Tần Hàm
Dịch với vẻ thăm dò.
Tần Hàm Dịch vốn dĩ đã bị vú Trần nói làm cho lúng túng, bây giờ lại
thêm ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm không rời của Diệp Dĩ Muội làm
cho trong lòng anh cảm thấy giận hơn.
“Diệp Dĩ Muội, cô muốn chết rồi có đúng không?” anh trợn mắt lên
nhìn Diệp Dĩ Muội, rõ ràng là anh đã gầm lên nhưng dường như Diệp Dĩ
Muội không cảm thấy sợ.
“Cho dù anh muốn chết tôi cũng không muốn!” Diệp Dĩ Muội lườm
anh một cái rồi cúi đầu xuống ăn cháo.
“Cô....” Tần Hàm Dịch bị chọc cho tức giận suýt nữa còn không ăn
được nữa.
Nhưng thôi bỏ đi, nể tình cô gái này gần đây rất đáng thương mà anh
tạm thời không thèm so đo tính toán với cô.
Diệp Dĩ Muội liếc trộm mắt lên nhìn anh, thực sự là càng lúc càng
không hiểu người đàn ông này muốn làm gì.
Mười phút sau, Diệp Dĩ Muội ăn no rồi, Tần Hàm Dịch thì gần như
không ăn.
“Tôi có thể đi rồi.” Diệp Dĩ Muội đứng lên, chuẩn bị đi ra phía ghế sô
pha đợi anh.
“Vậy thì đi thôi!” Tần Hàm Dịch theo sát phía sau cô.