Ngày mai cô phải đối mặt với trường hợp như thế liệu cô có thể mạnh
mẽ mà không khụy xuống không?
“Ừm....” Diệp Dĩ Muội khẽ nói một tiếng, lật người lại, cái chăn được
đắp kín trên người lúc này trôi xuống một khoảng.
Chiếc áo sơ mi trắng có hai cúc chưa được đơm vào, tư thế ngủ thoải
mái của cô làm cho sự quyến rũ của bản thân được để lộ ra.
Tần Hàm Dịch bỗng nhiên nuốt nước bọt ực một tiếng, cơ thể anh hơi
nóng lên.
Thế nhưng, cô gái nằm trên giường dường như không ý thức được một
chút nguy hiểm nào, vẫn nằm ngủ ngon lành.
Tần Hàm Dịch cố ép bản thân thu ánh mắt về, nếu tiếp tục nhìn, anh
thực sự sợ bản thân mình sẽ chảy máu mũi hoặc là không kiềm chế được.
Nhanh chóng đứng lên, Tần Hàm Dịch đang định rời đi, liền ý thức
thấy dường như có gì đó không đúng.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người Diệp Dĩ Muội, sao lại nhìn quen thế?
Anh lập tức quay người lại, kéo chăn ra, hình ảnh làm anh phụt máu
liền hiện ra trước mắt anh.
Chiếc áo sơ mi đã bị co lên đến tậm eo của cô, để lộ ra đôi chân thon
thả và phần ông được bao bọc bởi một chiếc quần nhỏ màu trắng.
Cổ họng anh khô đặc lại, sự phẫn nộ và sự thèm muốn cùng lúc trào
dâng lên trong cơ thể anh.
Còn Diệp Dĩ Muội đang nằm ngủ, đột nhiên bị kéo chăn ra, làm cô
giật mình tỉnh giấc, hình ảnh Tần Hàm Dịch cao lớn đứng bên cạnh giường
lọt vào tầm mắt của cô.