“Tớ có chút việc muốn nhờ anh ta giúp đỡ, nhất thời giải thích không
hết được với cậu.” Diệp Dĩ Muội tin cô bạn tốt sẽ nhất định giúp mình, lập
tức cũng không giải thích gì nhiều.
“Vậy được, đợi tớ một chút, giờ tớ đi tìm giúp cậu đây.” Cao Thiên Du
sau khi lật tìm nhật kí làm việc, trả lời cô: “Dĩ Muội, bây giờ chỉ có số điện
thoại phòng làm việc của Hứa An Ca thôi, không có số điện thoại riêng,
chắc là cậu phải thử vận may thôi vậy.”
“Ừm, được, cậu cứ cho tớ đi.” Diệp Dĩ Muội nhanh chóng ghi lại một
dãy số: “Thiên Du, thế này hãy nhé, chúng ta sẽ lại liên lạc sau.”
“Ừm, cẩn thận chút nhé, đừng để bị Tần Hàm Dịch phát hiện ra.” Cao
Thiên Du không yên tâm lại dặn dò thêm một câu rồi mới cúp máy.
Diệp Dĩ Muội lập tức gọi vào số máy phòng làm việc của Hứa An Ca:
“Xin chào, tôi muốn tìm Hứa An Ca.”
“Xin chào, xin hỏi tiểu thư là ai?” đầu dây bên kia, giọng một thư ký
nữ hỏi lịch sự.
“Tôi là Diệp Dĩ Muội, thái thái của Tần Hàm Dịch.” Diệp Dĩ Muội
không do dự nói ra thân phận của bản thân mình, cô làm vậy vì muốn thư
ký có thể nhanh hơn đưa điện thoại cho Hứa An Ca.
Người ở văn phòng làm việc của anh không ai là không biết việc Hứa
An Ca tặng chiếc váy cưới thiên sứ cho cô.
Cô chỉ hi vọng sẽ ở đó và sẽ bắt máy của cô, lúc này, người có thể
giúp cô để mọi việc được thuận lợi chỉ có anh mà thôi.