Còn cô, gần như chết đuối anh trong ánh mắt “thâm tình” đó của anh
ta.
“Tần thiếu gia, vậy trong buổi phát biểu những thiết kết mới của Hứa
thiếu gia sẽ diễn ra sau đó, Tần thái thái thái có phải sẽ xuất hiện không?”
cuối cùng cũng có phóng viên không còn hứng thú với những tin đồn về
chuyện phong lưu của Tần Hàm Dịch nữa.
“Vấn đề này tạm thời cần phải bảo mật!” Tần Hàm Dịch ôm lấy eo
của Diệp Dĩ Muội đỡ cô đi, rồi nói: “Thôi, hôm nay tạm thời dừng ở đây
đã!”
Vừa dứt lời, mặc kệ đám phóng viên vẫn tiếp tục đặt ra câu hỏi, Tần
Hàm Dịch vẫn nhất quyết không quan tâm, hai tay đỡ lấy eo của Diệp Dĩ
Muội đi thẳng ra khỏi sân bay.
Ra khỏi sân bay, Tần Hàm Dịch không hề thương hoa tiếc ngọc, anh ta
đẩy mạnh Diệp Dĩ Muội vào trong một chiếc xe Rolls-Royce sau đó bản
thân mình cũng ngồi vào trong.
Còn Châu Lan Na thì lẽo đẽo chạy sát theo sau, đang định ngồi vào
hàng ghế sau thì liền nghe thấy Tần Hàm Dịch nói giọng không vui như ra
lệnh: “ngồi lên ghế đằng trước kia.”
“Ồ.” Châu Lan Na liếc nhìn Tần Hàm Dịch với ánh mắt tủi thân,
nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn đóng cửa xe lại, đi lên ghế trên ngồi.
Tần Hàm Dịch hạ cửa kính của xem xuống, ngồi trong xe nhưng bàn
tay anh ta vẫn ôm lấy eo của Diệp Dĩ Muội, mặc kệ phía bên ngoài xe
phóng viên vẫn bám lấy và chụp ảnh lia lịa.
Diệp Dĩ Muội thấy vậy, không thể không hiểu, Tần Hàm Dịch đưa
Châu Lan Na đi qua hết nơi này tới nơi khác như thế, chẳng qua cũng là vì
muốn nói với toàn thế giới rằng anh ta không đối xử tệ bạc với cô ta sao?