Câu hỏi này làm cho anh ta choáng váng, sự tức giận, kiêu ngạo, bạo
lực trong ánh mắt đó cũng đã giảm đi rất nhiều, hóa thành một sự đau đớn
chỉ chợt lóe lên lờ mờ không rõ nét....
Diệp Dĩ Muội thấy anh ta như vậy, khẳng định rằng chắc chắn anh ta
đã từng yêu....
“Diệp Dĩ Muội, tôi không có tâm trạng để nghe những lời nhảm nhí
của cô.” Tần Hàm Dịch đột nhiên ngồi thẳng lưng dậy, không còn đè sát
vào cô nữa, ánh mắt sắc lạnh của anh ta vẫn hướng về phía khuôn mặt cô:
“Tôi cảnh cáo cô, không được quyến rũ Hứa An Ca thêm một lần nữa, anh
ta không phải là người đàn ông mà hạng phụ nữ rẻ tiền có thể mơ tưởng
được đâu.”
Con tim cô đột nhiên cảm thấy bị tổn thương, lời nói của anh ta giống
như một con dao đâm thẳng vào giữa con tim của Diệp Dĩ Muội.
Trong mắt anh ta, cô thực sự không những chẳng là gì mà còn là người
phụ nữ rẻ tiền sao?
Vậy nếu, người phụ nữ rẻ tiền là cô, cứ muốn “quyến rũ” Hứa An Ca
thì anh ta sẽ làm gì? Giết cô sao?
Cô cố gắng hít thở thật sau, nuốt nước mắt đang trực chảy ra ngoài
vào trong, quay mặt đi, không chịu và cũng không muốn nhìn anh ta thêm
nữa.
Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn Diệp Dĩ Muội, những giọt nước mắt
trong mắt cô cuối cùng lại làm cho con tim anh ta cảm thấy nhói đau. Anh
ta giật mình, không còn hứng thú tranh cãi thêm với cô nữa, anh ta dựa
lưng mình vào ghế, chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân....