Hạ Phàm nói, "Đừng vội nha, thật xa xôi chạy tới, anh có mệt không?
Uống miếng nước rồi nói chuyện tiếp.
Ngày trước đoạn thời gian Lãnh Dương làm hộ vệ của Hạ Nhã, cũng có
tiếp xúc không ít cùng Hạ Phàm, hắn đối với cô em họ tâm cơ thâm hậu
này cũng không có hảo cảm.
Trước mắt, Lãnh Dương chưa thăm dò tình huống, đành phải ngồi xuống
trước thở một cái, “Tôi không rãnh tán gẫu cùng cô, cô rốt cuộc muốn nói
cái gì?”
Nét mặt Hạ Phàm hơi áy náy, “Vốn là, bởi vì chị họ cùng Thương Ngao
Liệt không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, chị ấy đặc biệt tìm tôi kể
khổ.”
Lãnh Dương thầm nghĩ, làm sao cô ta biết chuyện này?
Chỉ là, ngoài miệng hắn cũng không tin, “Em ấy sẽ nói chuyện này với
cô?”
Hạ Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu, "Sau hôn lễ của chị họ, tôi tự mình tìm chị
ấy xin lỗi, hiện tại chúng tôi đã làm hòa.”
Lãnh Dương nửa tin nửa ngờ, cầm ly nước chanh trước mặt uống vài
ngụm, còn nghe Hạ Phàm nói tiếp, “Về sau, chị họ liền nói về anh với tôi.”
"Chị họ nói: Có đôi lúc, nhân sinh chính là cần một chút kiên trì cùng
xúc động. Lãnh tiên sinh, nếu như tôi không có đoán sai, nếu anh dứt khoát
mang chị họ tôi đi, sự tình sẽ không giống như bây giờ, khó có thể thu
xếp?”
Cái này, Lãnh Dương giống như là bị đâm trúng chỗ đau dưới đáy lòng.
Dù sao, chuyện cũ còn sờ sờ trước mắt. Nếu như lúc trước, hắn mạnh mẽ
cùng cứng rắn một chút, cố gắng thuyết phục Hạ Nhã nhiều thêm mấy lần,