Hạ Nhã khóc lâu, cảm thấy có hơi chóng mặt, trong mắt vẫn hàm chứa lệ
quang. “Thầy Thương, trong lòng em không biết như thế nào, chính là đặc
biệt khó chịu, vừa nghĩ tới đó là đứa bé của chúng ta……. cục cưng của
chúng ta……”
Trong lòng Thương Ngao Liệt làm cách nào cũng không nói ra được tư
vị, anh nghẹn ngào nói: “Nhã Nhã, còn có anh ở đây, quá khứ đều đã qua
rồi.”
Hai người cứ như vậy không nói gì ôm nhau cùng một chỗ. Chỉ là, dù
sao đàn ông cũng kiên cườn hơn so với phụ nữ, huống chi Thương Ngao
Liệt là thân kinh bách chiến, anh biết có vài chuyện phải từ từ, không thể
kích thích cô.
"Em ở lại bệnh viện thêm vài ngày, chờ bác sĩ Dư thay em làm kiểm tra
lại, chúng ta sẽ xuất viện, được không?”
Hạ Nhã gật đầu, tâm tình khó được chuyển biến tốt, hồi lâu giống như cô
gái nhỏ làm nũng với Thương Ngao Liệt, “Anh ở lại cùng em em liền ở.”
Thương Ngao Liệt đồng ý, “Được, anh sẽ đem thêm nhiều đồ bồi bổ cho
em.” Anh cố ý cười nói, “Nuôi cho trắng tròn mập mạp, mới có thể ăn ngon
miệng.”
Hạ Nhã hờn dỗi tựa trong ngực đối phương, vòng hai tay ở bờ vai của
anh, “Anh có thể….. nói lại ba chữ kia cho em nghe hay không?”
Thương Ngao Liệt không khỏi cau lại lông mày, trong lòng tự nhủ cái
này vạn nhất cô vợ nhỏ nghe đến nghiện thì làm sao đây?
Nhưng mà anh nghĩ lại, cô gái nhỏ hôm nay lượn một vòng tại Quỷ Môn
Quan, thật vất vả mới qua khỏi, bản thân nói mấy lời ngọt ngào mà thôi…..
có làm sao đâu chứ?