Đang lúc Hạ Nhã kích động mà nghĩ muốn tiến thêm một bước thi triển
tài năng, Thương Ngao Liệt đột nhiên lại gọi điện thoại tới, nói anh đã trở
về phòng rồi.
Hạ Nhã lập tức cười hì hì báo cáo tình trạng thắng cược cho đối phương
biết. Ở đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Thương Ngao Liệt,
khuyên cô: “Thắng chút tiền ấy là đủ rồi, khẩu vị không cần quá lớn, quá
tham lam không có kết cục tốt.”
Hạ Nhã nghĩ lại cũng đúng, liền cầm lấy xèng đi đổi thành tiền mặt, vui
vẻ dẹp đường hồi phủ.
Ở một căn phòng khác, Thương Ngao Liệt cho rằng cô vợ nhỏ sẽ ngoan
ngoãn trở về cùng anh chia sẻ chuyện thắng cược tâm đắc, nào biết anh vừa
mở cửa, cô liền chạy vào trong phòng tắm, cũng không nói nhiều với anh.
Bên trong phòng mờ tối, Thương Ngao Liệt rót một tách trà, cũng thay
Hạ Nhã rót một ly đồ uống, ngồi ở phòng khách yên tĩnh chờ cô đi ra.
Rắc rắc một tiếng, cửa phòng tắm lần nữa bị người từ trong đẩy ra, Hạ
Nhã nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thương Ngao Liệt, nụ cười trên mặt vừa
ngượng ngùng vừa lớn mật.
Giáo sư Thương từ trước đến nay nói chuyện bình tĩnh, giờ phút này, lúc
nói chuyện giống như là muốn cắn phải đầu lưỡi của mình!
"Nhã, Nhã Nhã...... Em……..Mặc cái gì?"
Hạ Nhã thực hiện được trò đùa quái ác phát hiện người đàn ông xưa nay
luôn trấn tĩnh lại sợ đến ngây người. Cô lại càng thêm tiến tới. “Em mới
mua một bộ đồ ngủ ở cửa hàng, có đẹp hay không?”
"Anh nói rồi, loại đồ này không thể gọi là quần áo.”