Hạ Nhã đưa cơm nắm nóng hôi hổi cho Dư Thiểu Tuyết, “Vợ à, xem,
hôm nay anh mang điểm tâm cho em nè.”
Dư Thiểu Tuyết nhận lấy đồ trong tay bạn thân, biểu hiện trên mặt lại có
chút hoảng hốt.
Hạ Nhã vội vàng đi thu bài tập của các tổ, rất nhanh liền đi mất. Dư
Thiểu Tuyết nhìn phong cảnh ngoài phòng học lầu 2, mưa gió đến, thời tiết
liền thay đổi thất thường, tựa như tâm sự khó nói ra lời của thiếu nữ nào đó.
Quả nhiên, đến Chủ Nhật liền có trận mưa nhỏ tí tách, Hạ Nhã cùng một
đám bạn gái hẹn nhau đến thư viện trung tâm học nhóm.
Hạ nhã ở trường danh tiếng cho tới bây giờ đều là khen chê không đồng
nhất, cũng đã sớm quen loại tình huống này. Vì vậy chỉ cần Hạ Nhã tiểu thư
ở nơi nào, ở đó liền có thể tụ hợp vài tiểu đoàn thể độc lập, có rất nhiều
người yêu thích cô, coi cô là trung tâm. Còn những người ghen ghét còn lại,
nhất trí nói xấu sau lưng cô.
Tùy tùng theo Hạ nữ vương tuy nhiều, nhưng đối với cô mà nói, Dư
Thiểu Tuyết là người bạn thân nhất. Dư Thiểu Tuyết thường xuyên ở lại
nhà cô không nói, lớn là quần áo mới, nhỏ là cài tóc mới, cô đều thích mua
hai phần. Ngay từ đầu Dư Thiểu Tuyết cái gì cũng không chịu nhận, thẳng
đến khi hiểu rõ tính tình đối phương, cô mới chậm rãi quen dần.
Giống như hôm nay vậy, hai người ăn ý mặc cùng một kiểu áo khoác
giống nhau ngoài áo đồng phục, giống như là chị em ruột thịt.
Hạ Nhã xếp cây dù lại ngoài cửa ra vào, bên cạnh có bóng người chật vật
chạy trong mưa, ở dưới mái hiên rũ rũ một đầu tóc đen bị mưa ướt, “Shit!
Trận mưa này càng rơi càng lớn rồi...."
Hắn vuốt vuốt vài sợi tóc mai dán bên tai, trong đôi mắt chứa đầy trời
nước mưa, khuôn mặt trẻ tuổi có góc cạnh rõ ràng, rất đẹp trai, càng đừng