HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 648

không, vẫn bị chưởng phong quét tới. Gã cố gắng vọt mình ra ngoài rừng
trúc chạy đi. Người áo lam toan rượt theo, sực nhớ ra điều gì bỗng xoay
mình lại.

Dưới ánh trăng, Du Hữu Lượng hai tay chắp để sau lưng vẫn còn đứng

đó, sắc mặt thản nhiên như không.

Người áo lam đảo mắt nhìn chàng nghĩ thầm:
- Vừa rồi hiển nhiên có kẻ chọc gậy bánh xe, không thì gã họ Tiền chẳng

thể nào thoát được. Kẻ phá đám đó ngoài thằng lỏi này chẳng còn người
nào khác nữa. Đáng giận cho gã vẫn giữ bộ mặt điềm nhiên...

Du Hữu Lượng thấy người áo lam đã sinh lòng ngờ vực, chàng vẫn giữ

bộ mặt bình tĩnh thủng thẳng bước tới nói:

- Tại hạ may được coi một trận đại chiến trăm năm hiếm có.
Người áo lam dắng hặng một tiếng rồi nói:
- Ta e rằng kẻ đứng bàng quang cũng ngứa nghề đã ra tay...
Du Hữu Lượng làm như chẳng hiểu ý hắn, lần đánh trống lảng:
- Sao lão tiên sinh lại muốn đưa thiếu niên họ Tiền vào đất chết?
Người áo lam đáp:
- Ông bạn khéo nặng lời. Lão phu bất quá nhân lúc cao hứng, bồi tiếp gã

mấy chiêu mà thôi.

Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Hiển nhiên lão này muốn giết Tiền Kế Nguyên để bịt miệng mà bây giờ

lão chỉ nói hời hợt mấy câu, đủ biết tâm của lão rất tàn độc. Không hiểu lão
có liên quan gì đến gã kia?

Chàng liền nói:
- Vậy ra tại hạ không hiểu mỹ ý của lão tiên sinh. Tại hạ thấy gã động

thủ thì toàn thi triển những chiêu liều mạng.

Người áo lam chỉ dắng hặng một tiếng chứ không nói gì.
Du Hữu Lượng lại hỏi:
- Tả lão tiên sinh! Lão tiên sinh phải chăng đúng là họ Tả?
Người áo lam trầm giọng hỏi lại:
- Dĩ nhiên lão phu họ Tả. Tiểu bằng hữu hỏi câu này là có ý gì?
Du Hữu Lượng hững hờ đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.