Hồi 15.
Vương Phượng Thư lộng quyền ở chùa Thủy Nguyệt;
Tần Kình Khanh gặp gái trong am Mạn Đầu.
Bảo Ngọc thấy Bắc Tĩnh vương đầu đội mũ tước vương, trâm ngọc, cánh chuồn bạc,
mình mặc áo gấm trắng, thêu rồng năm móng, đai da màu đỏ, dát ngọc bích; mặt như
ngọc, mắt như sao, thực là một bực tuấn tú. Bảo Ngọc vội chạy đến chào. Thủy Dung ở
trong kiệu giơ tay ra kéo lại gần, thấy Bảo Ngọc đội mũ chóp bạc, đeo cái che trán thêu
đôi rồng vờn, mặc áo chẽn thêu rồng trắng, thắt đai bạc, dát hạt châu; mặt tươi như hoa,
mắt đen nhánh. Bắc Tĩnh vương cười nói:
Tiếng đồn không sai, quả là “Bảo Ngọc!”
Lại hỏi: Bảo bối ngậm khi mới sinh, bây giờ ở đâu?
Bảo Ngọc vội lấy ở trong áo đưa ra. Bắc Tĩnh vương ngắm nghía mãi, đọc mấy chữ khắc
ở viên ngọc, rồi hỏi: Có linh nghiệm thực không?
Giả Chính đáp: Tuy thế, cũng chưa thử bao giờ.
Bắc Tĩnh vương luôn miệng khen lạ, vuốt lại dải đeo, rồi tự tay đeo cho Bảo Ngọc. Sau
lại dắt tay Bảo Ngọc hỏi:
Năm nay bao nhiêu tuổi? Học sách gì? Bảo Ngọc trả lời rành rọt từng câu.
Bắc Tĩnh vương thấy Bảo Ngọc giọng nói trong trẻo, chuyện trò phong nhã, liền ngoảnh
lại bảo Giả Chính:
Cậu bé nhà ta thực là “long câu phượng sồ”
, không phải tiểu vương này nói đường đột
trước mặt ngài đâu. Sau này tiếng phượng non trong hơn tiếng phượng già
cũng chưa
biết chừng.
Giả Chính cười nói: Cháu ngu dại đâu dám nhận những lời vàng ngọc ấy. Nhờ ơn đức
người, được thế thì thật là may cho chúng tôi.
Bắc Tĩnh vương lại nói:
Có một điều lạ, tư chất cậu bé như thế, chắc cụ nhà yêu lắm thì phải, nhưng bọn hậu sinh
chúng ta thì đừng nên nuông quá, nuông quá sẽ làm cho cậu ta sao nhãng việc học. Tiểu
vương này trước cũng ở trong cảnh ngộ ấy, e cậu ta rồi cũng như thế. Nếu ở nhà không
tiện cho việc học, thì không ngại gì thỉnh thoảng ngài cho cậu ấy sang bên tôi. Tôi dù
không có tài, nhưng được các bực danh sĩ trong nước quá yêu, hễ ai đến Kinh Đô đều có
lòng hạ cố. Vì thế trong nhà thường có các bậc cao nhân họp mặt. Nếu cậu ấy năng lại
chơi, thì việc học cũng có thể ngày một tiến hơn.
Giả Chính vội cúi đầu đáp: Xin vâng.
Bắc Tĩnh vương lại tháo chuỗi hạt châu đeo trong cánh tay đưa cho Bảo Ngọc, nói:
Hôm nay mới gặp lần đầu, không có vật gì tặng, xin lấy chuỗi hạt châu này là vật ban
thưởng của thánh thượng, tạm làm lễ mừng.
Bảo Ngọc vội đỡ lấy, quay lại đưa cho Giả Chính. Giả Chính dắt Bảo Ngọc lại tạ ơn. Sau
đó Giả Xá, Giả Trân đều đến cúi đầu xin mời quay xe về. Bắc Tĩnh vương nói:
Người mất đã lên cõi tiên, không như chúng ta lận đận ở dưới trần này. Tôi tuy nhờ ơn
trời, làm tập vương tước, có lẽ nào dám vượt trước xe tiên?
Bọn Giả Xá đành phải tạ ơn, quay lại bảo người nhà im hẳn tiếng nhạc, rước cữu lẳng