Hồi 106. Gây tai ương, Vương Hy Phượng xiết bao hổ thẹn; Tránh họa hoạn, Giả Thái
Quân cầu khấn phật trời.
Hồi 107. Cho của thừa, Giả mẫu hiểu nghĩa lớn; Phục chức cũ, Giả Chính đội ơn trời.
Hồi 108. Tiệc bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh; Chết vẫn say đời, quán
Tiêu Tương nghe quỉ khóc.
Hồi 109. Hồn thơm chờ đợi, con Năm may được yêu nhầm; Oan án trả xong, Nghênh
Xuân trở về cõi lạc.
Hồi 110. Sử Thái Quân tuổi già về nơi địa phủ; Vương Hy Phượng sức kiệt làm mất lòng
người.
Hồi 111. Gái Uyên Ương theo chủ lên chầu trời; Hầu chó lớn đem người về cướp của.
Hồi 112. Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngọc bị giặc cướp đi; Chết vì hiềm thù, dì Triệu sa
xuống âm phủ.
Hồi 113. Ăn năn lỗi trước, Phượng Thư nhờ cậy già Lưu; Quên hẳn hiềm xưa, Tử Quyên
cảm thương Bảo Ngọc.
Hồi 114. Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng; Chân Ứng Gia được đội
ơn vua về chầu ngọc khuyết.
Hồi 115. Tri lời thiên lệnh, Tích Xuân thề vẫn giữ chí xưa; Tên người dù giống nhau, Bảo
Ngọc không coi là tri kỷ.
Hồi 116. Được ngọc thiêng, nhận thấy duyên tiên nơi Ảo Cảnh; Trọn đạo hiếu, đưa linh
cữu mẹ về cố hương.
Hồi 117. Ngăn việc tu hành, hai gái đẹp cố giữ viên ngọc; Thích họp bạn xấu, một con hư
coi giữ việc nhà.
Hồi 118. Nhớ hiềm xưa, ông cậu lừa gái nhỏ; Sợ nói nhảm, vợ hầu can chàng ngây.
Hồi 119. Đỗ hương khôi, Bảo Ngọc rũ sạch duyên trần; Đội ơn vua, họ Giả dồi dào
hưởng phúc.
Hồi 120. Chân Sĩ Ẩn kể rõ cảnh Thái Hư; Giả Vũ Thôn kết thúc Hồng Lâu Mộng.