Hồi 49.
Cõi lưu ly mai hồng tuyết trắng;
Gái son phấn ăn sống nuốt tanh.
Hương Lăng thấy mọi người đang cười mình, liền đi lại cười nói: Các cô xem bài thơ này
được thì tôi còn học nữa; nếu không, tôi cũng chán chết về thơ thôi.
Nói xong đưa bài thơ cho Đại Ngọc và mọi người xem, thì thấy:
Ngâm Nguyệt Kỳ III
Tinh hoa dục yểm liệu ưng nan,
Ảnh tự quyên quyên phách tự hàn.
Nhất phiến châm xao thiên lý bạch,
Bán luân kê xướng ngũ canh tàn.
Lục thoa giang thượng thu văn địch,
Hồng tụ lâu đầu dạ ỷ lan.
Bác đắc thường nga ưng tá vấn:
Hà duyên bất sử vĩnh đoàn viên?
Dịch thơ
Tinh hoa đâu để giấu cho mình.
Bóng vẫn run run vẻ vẫn xinh.
Nghìn dặm chày vang khi giặt lụa,
Nửa vừng gà giục lúc dòn canh.
Sáo nghe mặt nước thu buồn ngắt,
Áo tựa bên lầu đêm vắng tanh.
Hãy hỏi mình xem này chị Nguyệt,
Khi tròn khi khuyết mãi sao đành.
Mọi người xem xong cười nói:
Bài này không những hay mà lại có ý mới mẻ khéo léo. Mới biết tục ngữ nói “Đời không
có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”. Nhất định chúng tôi phải mời chị vào thi xã.
Hương Lăng nghe nói, trong bụng vẫn không tin, cho là bọn họ nói dối, lại cứ xoắn hỏi
Đại Ngọc và Bảo Thoa.
Chợt bọn a hoàn và bà già vội vàng chạy đến, cười nói: Có các cô các mợ nào đến chơi
ấy, chúng tôi không biết là ai; các cô các mợ về mà nhận bà con.
Lý Hoàn cười nói:
Làm gì có chuyện ấy? Các người cứ nói rõ xem, bà con của ai nào?
Hai cô em của mợ đều đến; lại có một cô nữa, nói là em của cô Tiết, còn một cậu thì nghe
nói là em của cậu Tiết. Tôi đi mời bà dì đây! Mợ và các cô hãy về trước.
Nói xong họ đi thẳng. Bảo Thoa cười nói:
Không lẽ là Tiết Khoa nhà chúng tôi và em gái nó đến chơi chăng?
Lý Hoàn cười nói: Có lẽ thím tôi cũng lại vào Kinh đây? Tại sao bọn họ lại cùng đi với
nhau một chuyến? Chuyện này cũng lạ thật.
Mọi người sang bên Vương phu nhân, thấy chật ních cả nhà. Lại có chị dâu của Hình phu
nhân đem con gái là Tụ Yên đến Kinh nhờ vả Hình phu nhân. Vừa gặp lúc anh Phượng