Ngay tại thời điểm đó, cửa bị mở tung ra.
Hướng Lăng Phong là người đầu tiên xông vào bên trong, tính vung lên
một nấm đấm. Nhưng lại bị Nam Cung Nghiêu cản lại, Hướng Lăng Phong
không tin nổi nhìn về phía anh, nhận lấy vẻ mặt tuyệt tình của anh.
“Cậu…”
Đang tính xé xác con mồi ngay trước mắt, liền bị người khác cản đường ,
Ngũ Liên có chút khó chịu, nhưng anh ta che giấu vô cùng tốt. Vẫn nở nụ
cười bất cần đời, thông thả buông Uất Noãn Tâm ra, nở một nụ cười đẹp:
“Ngọn gió nào có thể mang ngài Nam Cung thổi đến đây vậy…”
Uất Noãn Tâm không để ý đến cơn đau nhức ở khắp người, cố kìm nén
sự xấu hổ và nhục nhã, chạy về phía Nam Cung Nghiêu, giống như một
đứa trẻ chịu uất ức khát vọng một tia ấm áp của người lớn. Nhưng Nam
Cung Nghiêu lại không ôm lấy cô, chỉ dùng thân mình che chắn đem cổ
đẩy ra phía sau. Cỡi áo khoác ra, bao bọc lấy cả người của cô.
Toàn bộ quá trình, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ trưng bộ
mặt lạnh như băng.
Ngũ Liên từ từ đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình, khóe
miệng nhếch lên đầy vẻ khiêu khích, rồi nói: ” Thì ra là người phụ nữ của
anh, tôi lại còn tưởng cô ta đem anh ra để hù dọa tôi nữa chứ…chị dâu, thất
lễ như vậy, thật sự ngại quá!”
Trong giọng nói không hề có chút nào muốn xin lỗi, ngược lại tràn đầy
sự khiêu khích. Giống như biết rằng đối phương không thể làm gì anh vậy,
chỉ xấc láo hơn thôi.
Nam Cung Nghiêu từ nãy giờ không hề mở miệng nói một lời nào, chỉ
im lặng lảng tránh làm cho Hướng Lăng Phong phát điên, cứ ngỡ rằng anh
là kẻ máu lạnh.