“Vào nhầm sao?” Nam Cung Nghiêu tất nhiên không tin, nở một nụ cười
lạnh lùng. “Uất Noãn Tâm, cô chỉ có thể mượn được một cái cớ dở hơi như
vậy thôi sao?”
“Thật đó! Tôi thề! Khi biết được thân phận của anh ấy, tôi đã muốn đi,
nhưng anh ấy cứ một mực kêu tôi ở bên cạnh anh ấy! Tôi không nhẫn tâm,
đành phải đồng ý!”
“Cô đang thương hại cậu ấy sao? Cô có cái tự cách đó sao? Tôi biết rõ cô
hận tôi, chỉ muốn lợi dụng cậu ấy để trả thù tôi! Nhưng tôi cảnh cáo cô,
trêu chọc cậu ấy, chỉ khiến cô càng thê thảm hơn mà thôi!”
“Tôi không có!” Anh làm sao có thể nghĩ cô ác độc như vậy chứ. “Tôi
đơn giản chỉ là muốn anh ấy tốt thôi…”
“Sau đó thì sao? Đợi cậu ấy sau khi đã hoàn toàn tin tưởng cô, liền bỏ rơi
cậu ấy, đưa cậu ấy vào đường cùng sao? Cô cho rằng, tôi sẽ cho cô cái cơ
hội đó sao?” Ánh mắt của anh tựa như núi băng ngàn năm không tan chảy,
những ngón tay không hề nể tình, Uất Noãn Tâm chỉ có thể ở trong lòng
bàn tay anh mà run rẩy, dùng ánh mắt cầu xin anh buông tay.
“Cô nghe rõ cho tôi, tránh xa Thiếu Khiêm một chút. Nếu cậu ấy xảy ra
bất cứ chuyện gì, tôi sẽ cho cả nhà cô chôn cùng!”
Anh nhanh chóng rời khỏi, hít thở giống như vừa mới trải qua một cơn
ác mộng u ám, dằn vặt Uất Noãn Tâm. Cô cảm thấy rất uất ức, cô thật sự
chỉ muốn giúp đỡ người khác. Nhưng ở trong mắt của anh, lại trở thành
một kẻ có tâm địa độc ác.
Có phải cô làm bất cứ chuyện gì, đều là sai sao?
Nam Cung Nghiêu trở về phòng mình, cơn tức giận vẫn còn chưa tan hết,
dùng một đấm hung hăn đấm mạnh vào tường! Đáng chết! Là anh sơ suất,
là anh đã xem thường Uất Noãn Tâm, cứ vậy để cho cô có cơ hội tiếp cận