Một tay của Uất Noãn Tâm bị giữ chặt, một tay khác không khách sáo
tiếp tục đánh. “Mau buông Lương Cảnh Đường ta! Buông ra!”
“Cô làm cái quỷ gì vậy! Cô cho rằng tôi sẽ hại chết anh ấy sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Loại người như anh không có chuyện gì
không làm được chứ?” Uất Noãn Tâm mệt đến nổi thở hì hà hì hụt, nhưng
một chút cũng không lùi bước, lớn tiếng thét lên.
“Não cô có bệnh à! Ngũ thiếu tôi muốn một cái mạng , cần phải tự mình
ra tay sao?” Ngũ Liên đối với sự tưởng tượng của cô không còn lời nào để
nói. “Cô nhìn cho rõ đi, anh ấy uống say rồi, tôi phải đưa anh ấy về nhà!”
Uất Noãn Tâm nhìn qua, Lương Cảnh Đường nằm ở trên xe, cả người
cuộn lại giống như con tôm bị luộc chín, hình như rất khó chịu muốn nôn,
cả người toàn mùi rượu. Lúc này cô mới từ từ dừng lại, nhưng vẫn còn
cảnh giác với anh. “Anh tốt đến vậy sao?”
“Cô biết nhà anh ấy ở đâu không? Lên xe chỉ đường đi!”
“Không cần đâu! Tôi sẽ đưa anh ấy về!”
“Cô có xe không?”
“Gọi xe!”
“Anh ấy uống say đến bộ dạng này, ai dám chở anh ấy về tôi dám lấy tên
mình viết ngược lại!”
“…………..”
“Nhìn cái gì mà nhìn!Mau lên xe đi!” Ngũ Liên phiền chết đi được, để
Lương Cảnh Đường ngồi ờ ghế sau.
“Này! Anh cẩn thận tí, đừng làm anh ấy đau!”