“Dừng lại!”
Phía sau lưng vang lên tiếng quát lớn, Uất Linh Lung hoảng hốt quay đầu
lại, sợ đến mặt trắng bệch ra. “Em, em rể…” Đáng chết! Làm sao lại để anh
ấy nhìn thấy chứ!
Nam Cung Nghiêu chạy qua, đỡ Uất Noãn Tâm dậy. “Em không sao
chứ?”
Cô lắc đầu, đau dữ dội hơn nữa. “Không, không sao….” Trán mặc dù
đau, nhưng nổi đau ở trong lòng càng đau hơn. Dù sao cũng là chị em với
nhau, chị ấy tại sao lại có thể ra tay ác độc đến vậy. Xem ra, cuộc đời này,
hai người chỉ có thể là kẻ thù với nhau mà thôi. Lần sau, cô tuyệt đối không
khách sáo.
“Không, không phải như vậy…là nó ra tay trước…” Uất Linh Lung bày
ra bộ dạng bản thân mình mới là con cừu nhỏ bị hại, đổ lỗi. “Em rể, em
phải tin tưởng chị, chị chỉ vì tự vệ mới….chị không phải cố ý….là nó….”
“Đủ rồi! Tôi có mắt, tự biết xem xét!” Khóe mắt Nam Cung Ngiêu liếc
một cái, Uất Linh Lung sợ hãi lùi về sau vài bước.
“Tôi và tiểu Noãn về trước, cô biết phải giải thích với ba mẹ như thế nào
rồi chứ!” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, cẩn thận đỡ Uất Noãn Tâm rời khỏi
đó.
Mặt của Uất Linh Lung lúc đỏ lúc trắng, lòng hận thù trải rộng như biển.
Căm thù thề, nếu như không giết chết con hồ ly tinh Uất Noãn Tâm, cô
không mang họ Uất