nói lời nào trở về chổ ngồi, đem bông gòn trả lại Uất Noãn Tâm. “Tự mình
xử lý!”
“Ồ…được…” Uất Noãn Tâm nặng nề hít mấy hơi, lúc nãy hình như cô
xém chút nữa nghẹt thở rồi…. bị trúng tà rồi sao? Làm sao để mặc anh cứ
vậy xâm chiếm chứ? Cũng may không xảy ra chuyện gì!
Nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó là lạ, một thứ cảm giác mất mát
gây khó chịu.
Hai người im lặng một hồi lâu, bầu không khí trong xe lúc này mới trở
lại bình thường, cảm giác nóng bỏng trên khuôn mặt cô bây giờ mới dịu
bớt. Nhỏ giọng cất tiếng nói: “Chuyện ở nhà vệ sinh, cám ơn anh đã giúp
tôi…”
“Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy chướng mắt, đừng nghĩ quá nhiều!”
“Ồ….” Cô biết mà, cho dù ngày tận thế, anh cũng không bao giờ quan
tâm đến cô. Nghĩ ngợi một hồi, cô do dự hỏi: “Ngoại trừ Thiếu Khiêm ra,
trên thế giới này còn người nào anh quan tâm đến không?
Trước mắt của Nam Cung Nghiêu hiện ra một nụ cười với lúm đồng tiền
đẹp như hoa, ánh mắt chợt có chút ấm áp, dường như đang mỉm cười, nói
ra một chữ. “Có!”
“Nhưng mà, cô không cần biết người đó là ai!”
“Ò…” Anh làm sao biết được cô sẽ hỏi chứ?
Bản thân Uất Noãn Tâm cũng không hiểu tại sao lại muốn biết đáp án.
Chỉ là lúc nhìn thấy anh nói ra, tim cô giống như có một cây kim đâm
nhẹ vào, không tả được cảm giác đó là gì, có chút chua xót, có chút buồn
bã.