Cận Thế Phong thấy Yên Lam trố mắt nhìn, trong đầu đã hiểu ra vì sao,
không khỏi trừng mắt nhìn về phía Cận Nguyên Thái. “Cha lại đóng vai ác
ở trước mặt người ta àh?”
Cận Nguyên Thái chớp chớp mắt, chột dạ ha hả cười. “Dù sao tất cả mọi
người cũng bảo nhau như vậy mà, cha mẹ nhà kẻ có tiền đều là cha mẹ
chồng ác, thích nhất là lấy gậy đánh uyên ương, xem ra cha diễn cũng
tương đối giống nha! Dù có sai thì cha cũng giúp con gánh vác, vậy không
phải rất tốt sao?”
Suy nghĩ thật khá nha!
Trước kia hắn chẳng qua là không muốn quản bất kì chuyện gì của ông
ta, ông ta mới có thể tùy ý đi chơi đùa!
Nhưng mà hiện giờ lại chơi đùa trên đầu người phụ nữ của hắn, hắn sẽ
không thể dễ dàng tha thứ.
“Cha muốn chơi đùa như thế nào, con cũng không quan tâm, nhưng mà
bây giờ, con thấ hơi quá đáng, rồi đó!” Cha thật sự là một lão ngoan đồng,
càng già càng thích giở trò, Cận Thế Phong nhíu mày bực mình nói.
“Ơ kìa! Được rồi được rồi, thật sự là không có hứng thú mà, không chơi
thì không chơi vậy! Con trai, con dù sao cũng đừng nên tức giận nha! Thật
sự là chơi không vui chút nào, con nói thử xem cha vì sao lại sinh ra một
đứa con trai như con vậy, tính cách tuyệt đối không giống cha, có đôi khi,
cha cũng hoài nghi con rốt cuộc có đúng là con ta hay không, hay là lúc ở
bệnh viện bế nhầm rồi, con căn bản không phải con của cha!” Cận Nguyên
Thái bĩu môi nói.
“Cha còn như vậy thì con thật sự phải nổi giận đó.” Cận Thế Phong
nghiêm túc nói.