bản không biết có thể đi đâu tìm chị mình? Một thiếu niên mười bảy tuổi,
cứ như vậy vừa đi vừa khóc.
Yên Lam mơ một giấc mơ vô cùng ướt át, trong mơ cũng có một người
đàn ông tuấn tú ôn nhu cùng nàng điên loan đảo phượng, chết một nỗi là
nàng cũng rất nhiệt tình dây dưa cùng hắn. Cứ nhớ đến là nàng lại đỏ mặt.
Mở mắt, đầu hơi nhức, Yên Lam không khỏi đỡ lấy đầu, muốn day huyệt
thái dương. “A…” Vừa nhấc tay, nàng đã khẽ rên đau. Chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao tay chân nàng rã rời đến vậy? Nhất là chân nàng, căn bản là không
tài nào cử động được, trở mình một chút, lại thấy trong người rất đau. Lẽ
nào đó không phải là mơ. Nàng cố gắng nhớ lại.
Vừa mơ hồ không rõ lại vừa hoang đường, cảnh tượng ân ái đêm qua vẫn
còn đọng trong tâm trí nàng! Trời ạ! toàn thân Yên Lam lạnh toát, bất động,
hít sâu một hơi. Cơn đau giữa hai chân lại kéo đến lần nữa, sự mệt mỏi uể
oải theo từng dây thần kinh lan rộng khắp cơ thể nàng…Tay nàng, vô tình
lần tới phần giữa hai chân. Nơi ấy, đã mất đi một điều gì đó rất quan trọng,
đúng không vậy? Cảnh tượng này nối tiếp cảnh tượng kia, toàn bộ sự việc
xảy ra đêm qua rời rạc tái hiện trong tâm trí nàng. Đúng vậy, nàng bị người
ta hạ dược, sau đó hình như có người giúp nàng. Về sau, nàng đã cùng
người đàn ông kia…
Lúc này, trong đầu Yên Lam chỉ có duy nhất một ý nghĩ, nàng nhất định
phải rời đi ngay lập tức. Bởi nàng đã nhớ ra là chính nàng hôn người đó
trước. Trời ạ? Nàng không sống nổi nữa rồi, không còn mặt mũi nào nữa.
Nàng ngã nhào xuống giường, hai chân vẫn không ngừng đau nhức khiến
nàng di chuyển không dễ dàng chút nào, thận trọng nhặt lại quần áo. Rón
rén, dè dặt khom thấp người men theo bờ tường ra khỏi phòng, nàng thật lo
sợ người đàn ông trên giường đột nhiên tỉnh dậy, chất vấn nàng.
Lúc cửa phòng từ từ khép lại, sắp che khuất dáng người thanh mảnh sau
cánh cửa, vẫn nằm trên giường, Cận Thế Phong bừng tỉnh, bởi sự ấm áp
bên cạnh đã biến mất. Rõ ràng thôi thúc muốn mở miệng ngăn cản nàng rất