Cận Thế Phong ngồi phía sau bàn làm việc, ôm lấy Kim Dục Nhi quần áo
trên người đã được cởi bỏ một nửa, hai người vẫn đang hôn nhau cuồng
nhiệt. Yên Lam có thể thấy tay Cận Thế Phong đang đặt trước ngực Kim
Dục Nhi mà vuốt ve. Hơn thế nữa, nàng còn có thể nghe rõ tiếng rên rỉ phát
ra từ miệng Kim Dục Nhi.
“Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không biết…Tôi ra ngoài trước.” Yên Lam
lắp bắp nói, lập tức xoay người bước ra ra ngoài.
“Quay lại đây…” Cận Thế Phong nói từ phía sau, “Cô có chuyện gì?”
“Tôi, vâng, đây là tài liệu cần dùng trong cuộc họp lát nữa, tôi đã chỉnh lí
xong, vừa đặt trên bàn rồi.” Yên Lam vừa nói, vừa nhìn Kim Dục Nhi đang
ngồi trên người Cận Thế Phong, dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Yên
Lam không khỏi rùng mình một cái, “Tổng giám đốc, nếu như không có
chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.” Nói xong, Yên Lam gần như là
chạy thục mạng ra ngoài.
Trở lại chỗ ngồi. Yên Lam vội vàng tiếp tục công việc trong tay, thế
nhưng lại có chút không tập trung. Tuy rằng nàng đã biết, Cận Thế Phong
đúng là một công tử hào hoa, phong lưu phóng đãng, không chiụ bị trói
buộc, chỉ là để nàng chính mắt nhìn thấy, vẫn là có chút không chịu đựng
nổi, nàng chính là lần đầu tiên xem người thực phô diễn như vậy..
Nhìn Yên Lam bối rối trốn ra khỏi văn phòng, Cận Thế Phong đẩy Kim
Dục Nhi ra, chẳng hiểu vì sao, hắn đột nhiên không còn hứng thú nữa.
“Thế Phong, anh…” Kim Dục Nhi khó hiểu nhìn Cận Thế Phong, “Làm
sao vậy?”
“Cô đi đi, hôm nay tôi vẫn còn có chuyện phải làm.” Cận Thế Phong lạnh
lùng nói.