Định ngồi dậy, Yên Lam thấy tay phải nặng trĩu, tựa hồ có cái gì đó đè
nặng lên, cúi đầu xuống nàng thấy một người nằm cạnh giường, là Cận Thế
Phong.
Sắc mặt Cận Thế Phong tiều tụy, râu tóc bù xù, hốc mắt hõm sâu, Yên
Lam lặng người nhìn cảnh tượng này.
"Lam Lam," Cận Thế Phong bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vàng nhìn
Yên Lam trên giường, nhưng là, trên giường làm gì có ai?
Cận Thế Phong lập tức đứng dậy, nhìn về bốn phía. Chỉ thấy Yên Lam
mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi
quanh nàng, xinh đẹp không tả nổi.
Nhưng làm cho người ta kinh hãi là, trên người nàng không có chút sinh
khí nào, giống như thể một thiên sứ bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh
bay đi mất. Cận Thế Phong có chút lo lắng, đi về phía trước, đưa tay ôm lấy
Yên Lam.
Vốn nghĩ Yên Lam sẽ cự tuyệt, nhưng nàng lại không hề có phản ứng gì.
Cận Thế Phong quay người Yên Lam về phía mình. Nhìn sự bình tĩnh
không gợn sóng trong đôi mắt nàng, sự bất an trong hắn mỗi lúc một lớn
thêm.
"Lam Lam, rốt cuộc em làm sao vậy? Em nói đi, em cứ tức giận, đánh
anh, mắng anh đi, nhưng em đừng như này nữa, đừng không nói gì với anh
có được không? Anh sợ lắm, em nhìn anh đi được không?" Cận Thế Phong
không ngừng nói bên tai Yên Lam.
"Anh không cần xin lỗi tôi," Đột nhiên, Yên Lam bình tĩnh nói,"Tôi chỉ
là thứ đồ chơi anh mua về thôi mà, anh không cần phải đối xử với tôi thế
này đâu. Anh không cần phải để ý đến cảm xúc của tôi đâu."