cũng thích mực vào cánh tay, hai chữ: “Sát-Đát”
. Quân Nguyên nổi
giận, giết sạch cả bọn ấy. Khi nay Đỗ-khắc-Chung phụng mệnh đến Đông-
bộ-đầu. Ô-mã-Nhi bừng bừng nổi giận, quát mắng rằng:
- Quân mày sao dám thích chữ xấc như thế?
Khắc-Chung khoan thai thưa rằng:
- Chó nhà ai biết chủ nhà ấy, không phải chủ thì cắn. Việc thích chữ đó,
là tự bụng trung nghĩa của họ, họ tức thì họ thích vào tay, chớ có ai xui!
Mã-Nhi lại quát rằng:
- Đại quân đến đây sao, không giữ lễ phép đón rước cho tử tế, mà lại
dám kháng cự?
- Hiền tướng giá biết mẹo Hàn-Tín bình Yên khi xưa, đóng quân ngoài
cõi, cho thư vào trước nói tử tế, thế mà nước tôi ở lại không lịch sự, thì mới
lỗi tại nước tôi. Nay hiền-tướng lại ỷ thế bức nhau, thì thú cùng đường phải
cắn, chim túng thế phải mổ, huống chi là người!
- Vậy ngươi đến đây có việc gì?
- Tôi phụng mệnh chúa tôi, muốn giảng hoà với thượng-quốc, không
biết ý hiền-tướng có bằng lòng cho không?
Ô-mã-Nhi lại quát lên rằng:
- Nay đại-quân mượn đường sang đánh Chiêm-thành, nếu quốc-vương
thân đến đây ra mắt, thì trong cõi yên ổn, tơ bào không ai xâm phạm ;
nhược bằng không đến, thì chỉ trong giây phút, giang sơn phẳng nhẵn như
không!
Đỗ-khắc-Chung từ giở ra, có ý nhìn xem dinh trại, quân lương, chiến-
thuyền nhiều ít, rồi mới về.