Dẫu trong tôi tớ cũng ra cừu thù.
Bởi Mông-cổ là thù của nước,
Không chung giời ở được cùng nhau
Các ngươi sao chẳng xót đau?
Bấm gan chịu nhục, cúi đầu làm thinh.
Lại không dạy quân binh cho biết.
Lâm giặc vào chịu chết bó tay.
Phỏng sau bình định có ngày,
Muôn đời để tiếng mặt dầy thế gian!”
Nói về Thoát-Hoan lấy xong các ải Lạng-sơn, thừa thắng kéo quân tràn
đến Vạn-kiếp. Hưng-đạo vương cách sông 10 dặm, dàn bày thủy trận, sai
Lê-phụ-Trần, Phạm-ngũ-Lão, Nguyễn-địa-Lô dẫn 300 chiến-thuyền làm
cánh tả ; Nguyễn-Khoái, Dã-Tượng, Yết-Kiêu dẫn 300 chiến-thuyền làm
cánh hữu. Ngài dẫn Trần-quốc-Toản, Cao-Mang, Đại-Hành và bốn con, lĩnh
50 chiến-thuyền to đứng giữa đốc chiến, gọi là trận Dực-thủy.
Quân Nguyên tự thượng-lưu kéo xuống, cùng dàn thuyền ra đánh nhau.
Ô-mã-Nhi, Phàn-Tiếp làm tiên-phong ; Trương-Ngọc, Lý-Hằng làm tả đội ;
A-bát-Xích, Lý-Quán làm hữu đội. Thoát-Hoan dẫn các tướng làm trung
đội. Mỗi đội dẫn 500 chiến thuyền.
Ô-mã-Nhi đánh trống thúc quân vào trước, Trần-quốc-Toản chèo thuyền
ra địch, đôi bên tên bắn như mưa. Thoát-Hoan vẫy một lá cờ, sai tả, hữu đội
kéo tràn cả vào. Hưng-đạo vương cũng phất cờ sai hai cánh đánh ra ; trống
đánh vang tai, sóng nổi cuồn cuộn, tiếng reo vang lên như sấm. Hai bên
đánh nhau lộn bậy một hồi lâu, sát khí ngất giời, máu đỏ loang đầy mặt