HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 4

QUỲNH DAO

Hương cỏ dại

Chương 1

Như cùng một giấc mơ.
Chúng ta đã gặp nhau
Bằng những giây phút nhắn ngủi
Em như ngọn gió xuân
nhẹ thoáng qua hồn tôi
Và bây giờ
biết tìm ở đâu nụ cười ngày cũ?
Một nụ cười quen thuộc
Em cũng biết tôi yêu em, nhớ em
giận em nhưng vẫn không quên
Mối tình cũ ngàn năm còn đó
Không lẽ em không quay đầu nhớ lại thề xưa?
Nhớ lại những đóa thủy tiên lung linh
trong bóng nước ngày nào?
Em đừng quên rằng
Ở một hốc đá buồn hiu trong vùng núi cũ
Có loài bá hạp dại, vẫn muốn có một mùa xuân...
Võ Trung Triết cứ nghe đi nghe lại mãi bài hát làm chàng rung động, gợi
nhớ tình yêu đã qua của chàng và Võ Hải Lan.
Suốt cuộc đời Triết chưa bao giờ được yêu, được say đắm như lần yêu đó.
Mối tình đã mười năm qua đi.
Và người chàng yêu bây giờ đã có chồng. Có chồng đã sáu năm nay rồi.
Triết nhìn lên tấm lịch trên tường. Ngảy mai này, chàng sẽ trở về quê
hương. Trở về nơi chôn nhau cắt rún đã bao năm chàng xa cách.
Ngày mai! Ngày mai, Triết sẽ trở lại với cuộc sống bình dị cũ. Nhưng mà
mọi thứ đã đổi khác, Hải Lan đã có chồng và Triết đâu thể quay ngược thế
cờ đó lại được? Chàng chỉ có đôi tay trắng.
Chàng chợt nhớ đến một đoạn văn đã đọc được ở đâu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.