HƯƠNG HÀN - Trang 67

Đêm tối lại đến, cơn ác mộng đáng sợ lại sắp xuất hiện rồi. Chỉ cần cô

nhắm mắt vào sẽ trông thấy Lạc Y cả người đầy máu, đứng trước mặt cô,
dùng một thanh âm vừa tuyệt vọng vừa thảm thiết gọi: "Chị hai!"

Khi tỉnh khỏi giấc chiêm bao, cô lại một lần nữa rơi vào cơn ác mộng

của thực tế. Mọi thứ, mọi thứ đều đang chỉ trích rằng cô là người đã hại
chết Lạc Y. Là cô đã hại chết em gái, không những vậy còn hại chết cha
mình! Cô hại chết những người thân yêu nhất trên cõi đời này, cô hại chết
bọn họ cả rồi.

Cô chỉ còn cách mở trừng hai mắt, nhìn lên trần nhà cho đến khi trời

sáng. Từng ngày, từng đêm trôi qua, cô chỉ còn biết sống trong hỗn độn,
không có bất cứ ý niệm sống sót nào trong đầu, chỉ có nỗi chán nản cùng
cực.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng chân, có lẽ là của một cô cô y tá theo lệ

thường đến khuyên cô dùng cơm.

Cửa mở, có người bước vào, lại còn mở đèn giúp cô. Trong ánh sáng lờ

mờ dìu dịu, bó hoa bách hợp thung lũng trong tay anh toát lên vẻ thanh nhã
và xinh đẹp. Trước tiên, anh mang hoa cắm vào chiếc bình nơi kệ tủ đầu
giường, sau đó ngồi xuống ghế phía trước giường bệnh của cô.

Anh mở miệng nói: "Đã lâu lắm tôi không thấy cô ở tiệm hoa, hỏi Tiểu

Vân mới biết cô bị bệnh, phải nhập viện. Nhưng cô ta cũng không biết cô
nằm ở bệnh viện nào, tôi tra khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố
này, cuối cùng cũng tìm được cô."

Ánh mắt của cô vô hồn lướt qua mặt anh, không hề có bất cứ một sự chú

ý nào.

Anh lại tiếp: "Tôi và bác sĩ của cô đã trò chuyện qua. Ông ta nói chứng u

uất của cô đã bước sang giai đoạn nghiêm trọng, từ lúc nhập viện cho đến
nay, cô không hề nói với ai một lời nào, cũng không hề mở miệng ăn chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.