“Không làm gì nha.” Mặc Nhiên ngọt ngào, mang theo chút trào phúng
cùng đùa cợt, từ dưới nhìn y chọc ghẹo.
Người lớn vậy rồi, xem thứ này còn đỏ mặt…
Nga không đúng, phải nói là vừa xanh vừa đỏ. Khá buồn cười.
“Sư tôn không phải người từng nói với bọn ta, trước khi ra tay phải tìm
hiểu rõ thực lực đối phương sao? Năng lực của Quỷ Tư Nghi này, người dù
sao cũng phải xem rõ ràng.”
“Có gì mà xem, không xem.”
Mặc Nhiên thở dài: “Da mặt sao lại mỏng vậy.”
Sở Vãn Ninh cả giận nói: “Cẩu thả bẩn thỉu, làm hỏng mắt!”
“Vậy đàn để ta xem.” Mặc Nhiên nói, không khách khí mà thành thật ghé
vào vách, lại nhìn ra bên ngoài, còn không ngừng cảm thán “A” “Oa” “Lợi
hại” “Ai da”. Làm cho Sở Vãn Ninh vô cùng tức giận, ấn lên vách quan tài.
Y thấp giọng gầm lên: “Ngươi xem thì xem, nói cái gì!”
Mặc Nhiên vô tội nói: “Ta nghĩ người muốn nghe.”
Sở Vãn Ninh nhịn không được, bóp cổ Mặc Nhiên, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi thử hừ một tiếng, ta liền ném ngươi ra ngoài cho cương thi ăn!”
Đùa cũng đùa đủ rồi. Sở Vãn Ninh người này, không thể chọc y quá giận,
giận lên sẽ được Thiên Vấn hầu hạ, vì thế Mặc Nhiên thu liễm, ngoan
ngoãn ghé vào vách, nhìn bên ngoài, cũng không hé răng.
Đối quỷ phu thê cực kỳ thoải mái, nam thi kia gầm nhẹ, run rẩy trên thân
nữ thi, trên hai người bỗng hiện một ít khói nhẹ, Quỷ Tư Nghi hé miệng,
tham lam hút lấy làn khói kia, đến tận khi nuốt vào một ít cuối cùng, thoả
mãn lau khoé miệng, đáy mắt lấp lánh.
Xem đó đó là “công đức” đôi phu thên minh hôn cho nó, sẽ làm tăng tu vi.
“Ha ha, ha ha ha–” Quỷ Tư Nghi ăn được đồ ngon, nét mặt càng rạng rỡ,
lại mở miệng, tiếng nói mờ ảo hư vô trở nên rõ ràng, nó hô lớn, rít gào,
tiếng nói bén nhọn đâm thủng màn đêm: “Lên! Lên! Si nam oán nữ các
ngươi! Ngô ban cho các ngươi chi ân! Các ngươi lấy chi đức cung phụng
ta! Lên! Lên! Đều lên hết đi!”
Trong lòng Mặc Nhiên lộp bộp một tiếng: Tiêu rồi…
Nó muốn làm gì?!