HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1293

màu hồng nhạt ở cuối, là ỷ lan kiều, Tiết Chính Ung xem mấy cái này chả
hiểu gì, nhưng Vương phu nhân thì hiểu, nơi này để đều là thượng phẩm
tuyệt hảo.
Tiết Mông cũng không hiểu, thấy một đoá hoa trà Bạch Sơn nở rộ, cánh
hoa mềm mại có một đốm đen nhỏ, cảm thấy nghịch được, duỗi tay muốn
chạm vào.
Sở Vãn Ninh nói: “Đừng có sờ vào.”
“Vì sao?”
Sở Vãn Ninh không nói, chỉ lắc đầu, Vương phu nhân thở dài, nói: “Trân
phẩm nhãn nhi mị, một bông như vậy, có thể bán giá vạn lượng hoàng
kim.”
“…” Mặt Tiết Mông xanh mét rút tay về, sau đó ngồi sụp xuống ghế bành
lót đệm mềm mại.
Cậu nhớ tới bảng xếp hạng bán ở sạp sách, lúc ấy còn giận vì trăm tên phú
hào thanh niên tuấn kiệt không có tên mình, giờ cậu lại thấy, quyển sách kia
không khinh thường cậu.
Trên trán mình thật sự khắc một chữ màu đen to đùng:
Nghèo.
Có điều nói đi nói lại, quyển sách kia chẳng biết đi đâu mất, cậu còn chưa
kịp xem xong đã bị lấy đi…
Một lát sau, ngọc san hô đỏ xen kẽ trân châu lao xao rung động, hai vị nữ
tu tú khí đoan trang, mặc tuyết sa tiên y của Nho Phong Môn phiêu dật đi
tới, vén màn châu, rủ mắt nhún người, giọng như oanh chuyển hoàng đề.
“Chưởng môn Tiên Quân đến.”
Tiếng vừa dứt, một nam tử tuổi khoảng bốn mươi cười mà đi vào cửa,
tướng mạo gã không mấy đặc biệt, có chút dáng vẻ thư sinh, nếu vứt vào
giữa đám người bình thường, ngoài việc rất trắng ra, tựa hồ chẳng có gì
đáng để xem.
Nhưng gã vừa mở miệng, Mặc Nhiên đang ngồi uống trà thiếu chút nữa
phun hết trà ra—-
“Ái chà, Tiết chưởng môn, Tiết chưởng môn, kẻ hèn chờ sao, chờ trăng,
ngày nào cũng chờ ngài tới Nho Phong Môn thật sớm, ngài xem xem, ngài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.