“Sao ta lại ngậm máu phun người, ngươi và Diệp Vong Tích, chuyện tốt hai
người các ngươi đã làm, chẳng lẽ không tự rõ được sao?”
Diệp Vong Tích không nghĩ mình sẽ bị nhắc tới, lập tức ngẩn người, sửng
sốt nửa ngày, mới hiểu hắc y nhân kia đang nói cái gì, nhưng phản ứng đầu
tiên của y không phải là nổi giận, mà là bật cười.
“Ngươi nói bậy cái gì đó?”
“Ta chưa từng nói bậy, toàn là lời thật mà thôi, tận mắt nhìn thấy.” Hắc y
nhân nói đạo lý rõ ràng, “Lúc ở Hiên Viên Các ngươi không tiếc số tiền lớn
cứu Tống Thu Đồng về, chuyện này tu sĩ khắp thiên hạ đều biết, dùng số
tiền lớn mua mỹ nhân về, Diệp công tử, ngươi có rắp tâm gì đây?”
“Thấy đáng thương, không đành lòng ngồi yên mà thôi.”
“Hay cho không đành lòng ngồi yên, ngươi cứu nàng ta, thả tự do cho nàng
ta là được rồi, làm sao còn phải ra ra vào vào mang nàng ta theo, còn đưa
nàng ta về Nho Phong Môn với ngươi, nhận làm tuỳ hầu?”
“Tống cô nương là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cả thế nhân đều biết, ta thả tự
do cho nàng ta rồi, nàng ta sẽ lập tức bị đồ đệ gây rối theo dõi, đưa về Nho
Phong Môn, cho nàng một nơi đặt chân.”
“Hay cho nơi đặt chân, Diệp công tử đúng là Liễu Hạ Huệ, suốt ngày làm
bạn với tuyệt sắc giai nhân, nhưng không có chút ý muốn vượt rào.”
Lời lẽ của hắc y nhân trào phúng, nhưng Diệp Vong Tích nghe lại không hề
xấu hổ, nói: “Diệp mỗ không thẹn với lương tâm.”
Tuy y nói thế, nhưng mọi người chẳng ai tin, người bình thường luôn so
sánh kiến thức của mình với trí tuệ của người ta, người tham gia đa số đến
từ Thượng Tu giới, nếu bọn họ có được Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cho dù
đầu rơi máu chảy cũng muốn ôm trong lòng cùng song tu, hoặc nấu thẳng
lên ăn, ai sẽ tin Diệp Vong Tích trong sạch?
Nên đám người dúng ánh mắt trao đổi với nhau, biểu tình đều không khỏi
xem thường, vốn không khí bất an lo sự, cũng sinh ra mấy phần khoái ý
riêng tư của mọi người.
Nam Cung Tứ âm trầm nói: “Ta thấy các hạ không có việc làm, nhân dịp
này, bôi nhọ Nho Phong Môn. Ta cưới ai liên quan gì tới ngươi? Không cần
phải nói nữa, ngươi từ đâu tới, cút đi về đó đi.”