Mặc Nhiên nở nụ cười: “Chắc con đường bánh mật kia sợ sư tôn nhìn thấy,
sợ bị sư tôn sau khi ăn xong điểm tâm ăn luôn nó, liền lập tức trốn đi.”
Sở Vãn Ninh ngẩn ra, sau đó tức giận mắng: “Mặc Vi Vũ ! Ngươi là lại
muốn đi Tàng Thư Các chép sách sao ?”
Náo loạn như thế một phen, cảm giác bất an lúc đầu của Tiết Mông dần
biên mất, hắn thầm than trong lòng, chính mình thực là, vừa rồi trong nháy
mắt, mơ hồ có cảm giác sư tôn cùng Mặc Nhiên thật sự có một chút liên
quan không minh bạch……… Thật hoang đường, sao có thể ?
Sư tôn hắn, là một hồ nước thánh thanh lãnh nhất trên đời, ai chạm đều
không được, càng không thể có người đi vấy bẩn hắn.
Lúc này Mặc Nhiên hỏi hắn: “Nói nhiều như vậy, cũng nói ngươi đi, ngươi
tới nơi này làm cái gì ?”
Tiết Mông lẩm bẩm: “Ta thay mẹ ta đi Trảo Thái Bao.”
Mặc Nhiên giơ giơ ánh mắt lên: “Chính là con mèo mới nhặt về ?”
“Ừm”
“Màu cam, trên đầu có vương tự hoa văn, chỉ ăn cá không ăn thịt kia ?”
“Đúng vậy, ngươi có nhìn thấy nó không ?” Tiết Mông thở dài, có vẻ rất bất
đắt dĩ, “Béo như vậy, lại có thể chạy trốn, đều đã tìm trước núi hay sau núi,
nơi mà con người có thể đi ta đều đã đi hết, chính là lại không thấy bóng
dáng nó đâu………….” Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, tự dưng mở to hai
mắt nhìn, cả kinh nói: “A ! Ngươi nói có thể nó bị bánh mật quái ăn luôn
rồi không ?”
“……………”
Mặc Nhiên kì thật rất muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, hóa thành một
tiếng ho nhẹ: “Cái này, ta thấy con đường bánh mật nhỏ như vậy, tuy rằng
là yêu quái, nhưng cũng không có tác dụng gì, nếu là Trảo Thái Bao gặp
được nó, nên không cần lo lắng là con mèo đó bị ăn, mà nên lo lắng cho
con đường bánh mật kia hơn.”
Tiết Mông sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút về hình thể của Trảo Thái Bao, tán
đồng nói: “Không sai……… Ngươi nói rất đúng…..”
Sở Vãn Ninh nói: “Sau núi nguy hiểm, ngươi đừng đi về phía trước, ta giúp
ngươi đi tìm.”