“Sau đó nguyên thần sắc hồ lô sẽ biến thành bộ dáng như tân nương hoặc
tân lang, nhưng bất kể là tân nương hay tân lang, đều che lại gương mặt,
phải đợi đối phương tự mình đi vén khăn che.”
Mặc Nhiên nói: “Vén khăn lên sẽ nhìn thấy bản tôn của chính sắc hồ lô
sao?”
“Dĩ nhiên không phải, vén khăn lên nhìn thấy cái gì thì khác nhau tùy mỗi
người, nếu đã có người trong lòng, nhìn thấy chính là bộ dáng của người
trong lòng, nếu không có người trong lòng, nhưng là háo sắc, nghe nói nhìn
thấy sẽ là……”. Sư Muội ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, “Tuyệt sắc nam
tử hoặc nữ tử không manh áo che thân. Chỉ có người thuần triệt nhất, mới
có thể nhìn thấy bộ dáng bản thể của sắc hồ lô.”
Mặc Nhiên có chút không thể tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía Tiết
Mông đang tức giận đến đầu bốc khói: “Vậy Tiết Mông nhìn thấy gì?”
Hắn thật sự không thể tin Tiết Mông có thể có người trong lòng, nhưng
cũng tuyệt không tin Tiết Mông có thể nhìn thấy mỹ nữ hoặc mỹ nam trần
truồng gì đó.
Nhưng Tiết Mông thật sự bị sắc hồ lô ném ra, hơn nữa xem bộ dáng nhảy
nhót tại chỗ, lăn qua lăn lại hết sức vui mừng của sắc hồ lô, cho nên Tiết
Mông liền bị một hồi chê cười.
Sư Muội không đành lòng, thay Tiết Mông hoà giải, nói: “Có thể là sắc hồ
lô nhất thời phán sai……”
Lời còn chưa nói xong, liền nghe Tiết Mông rút ra Long Thành, chỉ vào sắc
hồ lô giận dữ hét: “Ngươi mẹ nó vậy mà lại biến ra ảo giác của chính ta để
mê hoặc ta! Ngươi còn làm ảo giác của ta mặc trang phục nữ tử!!! Ngươi,
ngươi… chó hồ lô!! Ngươi dám cả gan nhục nhã ta!!!”
“……” Rất nhiều đệ tử Tử Sinh Đỉnh, bao gồm cả Mặc Nhiên, yên lặng
trong giây lát, định nhịn, nhưng không thể nhịn xuống được, tất cả đều ha
ha ha mà bật cười lên.
Đệ nhất tự luyến Tiết Tử Minh, khổng tước xòe đuôi, thủy tiên chiếu ảnh,
sắc hồ lô biến thành cô dâu mới, Tiết Mông một tay vén khăn voan, nhìn
thấy vậy mà lại là gương mặt trang điểm lòe loẹt của chính mình ————